Chương 609: Các Ngươi Đừng Sợ
Lúc đầu thấy dị biến giả, bọn hắn cũng chỉ bán tính bán nghi, nào ngờ khi vừa nổ súng thì Lục Tân đã dùng trạng thái quỷ dị kia lao tới, làm cho nhân sinh quan của bọn hắn bị kinh hãi. Lại còn nhìn thấy Lục Tân bắn liên tiếp lên người tên họ Triệu kia hai hộp đạn nhưng vẫn bình tĩnh, ánh mắt còn có chút ôn hòa, điều này khiến cho bọn hắn có cảm giác như đang mơ thấy ác mộng vậy.
Nhưng hôm nay lại phải ngồi cùng một chỗ với người đó, áp giải hắn tới cục cảnh sát...
Vì tiền lương, vì tín ngưỡng, bọn hắn đành liều mạng.
Thế nhưng từ lúc lên xe tới giờ hắn vẫn luôn nói chuyện liên hồi, dáng vẻ lải nhải nói chuyện của hắn thật đáng sợ...
"Không sao đâu.."
Sau khi Lục Tân thuyết phục xong mới quay sang cười với tên cảnh sát:
"Ta đã thuyết phục bọn hắn, các người đừng sợ."
Tên cảnh sát phía bên phải nhìn thấy cảnh đấy thì hận bản thân không thể nhảy từ trên xe xuống để chạy trốn.
Gan của tên cảnh sát phía bên trái thì lớn hơn, vẫ luôn duy trì nghiêm túc nói:
"Ngươi, ngươi đang nói chuyện với ai?"
Lục Tân thở dài nói: "Nói chuyện với cha và em gái, bọn hắn tự thú trước với ta, có một số chuyện không tiện giải thích."
"Cha và em gái sao?"
Hai tên cảnh sát bật cảnh giác:
"Bọn hắn ở đâu?"
"Ở bên cạnh các ngươi đấy..."
Lục Tân cười rồi ngượng ngùng nói:
"Em gái thì treo ngược ở trên trần xe ấy, em ấy có thể nhìn thấy cổ của các ngươi luôn còn cha thì..."
Hắn do dự một chút, sợ sẽ dọa chết bọn hắn, không biết ngượng ngùng nói.
"Ngươi..."
Tên cảnh sát ban đầu định chất vấn hắn nhưng khi mở miệng thì lại là:
"Bọn hắn muốn làm gì?"
Lục Tân hít sâu, có chút lưỡng lự, suy nghĩ bản thân có nên nói láo hay không, nhưng nghĩ lại thì vừa nãy hắn ở trước mặt hai người kia nói chuyện với gia đình của mình, có nói láo cũng không thể nên quyết định nói thẳng:
"Cha ta muốn trực tiếp ném chiếc xe này đi rồi tìm tên họ Triệu kia đánh thêm một cái nữa, ông ấy sẽ đi đánh chết tổng giám Vương, ông ấy còn muốn giết chết lão đội trưởng của các ngươi..."
"Em gái thì đỡ hơn cha ta."
"Con bé chỉ muốn xoay hai cánh tay của các ngươi thành cái bánh quai chèo sau đó nắm đầu các ngươi giật xuống rồi lại giật lên, nắm đầu người bên trái trước rồi nắm người bên phải, cuối cùng là cắt cổ các ngươi..."
"Ngươi..."
Lông tơ khắp người bọn hắn đột nhiên dựng đứng hết lên, hai tên cảnh sát mới hạ thấp giọng nói:
"Bình tĩnh, các người bình tĩnh..."
Lục Tân vất vả an ủi hai người kia:
"Ta vất vả lắm mới thuyết phục được bọn hắn, vậy mà hai người lại chọc tức họ lên, như thế không tốt lắm đâu..."
"Vậy ngươi đừng dọa bọn ta sợ nữa..."
Tên cảnh sát ngồi phía bên trái nói như sắp khóc đến nơi.
Lục Tân im lặng một lúc rồi nói:
"Được rồi."
Một lúc sau lại nói thêm một câu:
"Nhưng ta nói thật đấy, mặc dù nghe giống nói láo..."
"Nhưng các ngươi là cảnh sát, ta không muốn nói dối."
Trong lòng hai tên cảnh sát đều có một câu: Cảm ơn đã nói thật a! ! ! !
...
Đối với tình huống đả thương nghiêm trọng như thế này thì sau khi áp giải người đến sở cảnh sát phải giao vật phẩm ở trên người, kiểm tra xem trên người có vết thường nào khác không, còn cất giấu đồ vật nào nữa không, sau đó cưỡng ép tắm rửa tẩy độc, rồi nhốt vào trại giam, bất quá, lúc trên đường đi về, lãi cảnh quan có nhận được một cuộc điện thoại, không biết đã nói gì nhưng không bắt Lục Tân phải làm theo cái quy trình kia.
Sau khi dẫn Lục Tân tới trại giam thì cũng chỉ tịch thu vật dụng cá nhân với dây lưng, rồi nộp lên phía trên.
Cái trại này giam giữ không ít người, xung quanh đều bọc hàng rào sắt đen, trái phải chia làm 3 nhà giam. Mỗi nhà giam rộng khoảng bảy, tám mét, dài cỡ ba, bốn mét, hiện tại giam cũng không ít người, có người cạo trọc, có người xăm đầy mình, có người thì răng bọc vàng chói mắt, mỗi ánh mắt đều rất bướng bỉnh, bọn hắn kéo quần lên, rồi ở phía bên kia hàng rào đi đi lại lại.
Trông bọn hắn cứ như là những dã thú đang kiểm tra lãnh địa của bản thân vậy.
Trại giam này đều giam mấy tên phạm phải tội nhẹ, chỉ nhốt qua loa mấy ngày rồi sẽ thả ra, cho nên Lục Tân mới đoán cảnh vệ giam mình ở nơi này thì khả năng cao sẽ xem xét chuyện của hắn chỉ là gây hấn hoặc là đánh nhau ẩu đả thôi.
"Không được giam hắn chung với những người khác, chuyển tới trại giam bên kia."
Lão cảnh quan dặn dò xong thì mở hàng rào ra, đuổi hết người ở ngoài vào trong hai nhà giam bên cạnh.
Còn Lục Tân thì một mình ở cái nhà giam chính giữa.
"Ta đi nghe điện thoại, sẽ có người đến tra khảo ngươi, cho nên tốt nhất ngươi đừng gây chuyện."
Lão cảnh quan còn tự mình dặn dò Lục Tân: "Ta biết ngươi muốn tuân theo pháp luật. Trước kia ta không biết dị biến giả, nhưng tính ra ta cũng không đắc tội đến ngươi. Hiện tại chúng ta sẽ đi giải quyết việc khác, mong ngươi thông cảm.nếu có người tới đón ngươi thì ngươi có thể đi, cứ yên tâm chờ ở đây, ngươi có yêu cầu gì cũng có thể nói cho ta biết."
Lục Tân trầm mặc một lát:
"Thật không? '
Lão cảnh quan gật đầu:
"Đương nhiên, đừng có quá đáng quá là được..."
"Còn cơm tối không? Ta chưa ăn cơm tối."
Lục Tân nói:
"Yêu cầu này có quá đáng không?"