Chương 614: Mời Gia Nhập
Lúc này, những nhân viên vũ trang bị cô bé quệt cổ trước đó đã đứng lên, chỉ là bọn họ đã không còn là nhân viên bảo vệ của ông Triệu nữa, mà đã trở thành những con quái vật máu thịt quỷ dị, chính bọn họ đã vồ tới trước xe, dùng chính máu thịt phình to và ngọ nguậy của mình quấn lấy bốn cái lốp xe. Họ gần như đã nâng chiếc xe Jeep lên không trung, chặt đứt hoàn toàn đường thoát thân của đám người kia.
Cùng lúc đó, tiếng khóc của trẻ sơ sinh càng trở nên vang dội.
Tất cả nhân viên vũ trang đều cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, họ lập tức phát hiện ra điều gì đó và hét lên sợ hãi.
“Khởi động hệ thống phòng thủ khẩn cấp…”
Thư ký hét lên với tài xế, nhưng tài xế vẫn không có động tĩnh gì, hắn thử vươn tay đẩy tài xế một cái thì nhận ra sắc mặt tài xế trở nên kỳ quái khác thường, hốc mắt, lỗ mũi, lỗ tai đều mọc ra vô số mầm thịt, giống như những con giun đất đang vươn dài ra, quấn chặc lấy vô lăng, cần số, chân ga và một số hệ thống phòng thủ quan trọng khác.
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vẫn không ngừng vang lên, nghe thê thảm và bén nhọn.
Máu thịt của những nhân viên bảo vệ giống như đã trở thành những sinh vật sống, chui ra khỏi cơ thể họ từng chút một, xuyên qua lớp mặt nạ thủy tinh trên đầu họ, máu tươi bùng nổ trong cơ thể họ và bắn vào trong màn mưa.
“Triệu tiên sinh, ngươi hãy đi trước đi…”
Thư ký hét lớn rồi đưa tay đẩy cửa xe, nhưng lại phát hiện bàn tay mình đã trở thành một con quái vật.
Cánh tay đã biến thành một con rắn dài và có vảy, bàn tay đã biến thành một cái đầu rắn với ánh mắt u ám đang nhìn hắn. Khi thư ký kinh hãi nhìn xuống, đầu rắn lập tức chồm tới và cắn một phát vào cổ họng hắn.
Thư ký nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt với vẻ khó hiểu, cơ thể hắn từ từ bổ nhào ra khỏi cửa xe.
…
Trước những thay đổi quỷ dị này, người đàn ông trung niên vẫn im lặng ngồi trong xe.
Ông ta biết rõ về công tác an ninh của mình, và ông ta cũng biết ý nghĩa của việc ra tay với ông ta ngay trong thành phố trung tâm là gì.
Vì vậy, ông ta chỉ lặng lẽ đánh giá xem mình đang gặp phải sự tấn công ở cấp độ nào và mục đích của đối phương là gì.
Sau một hồi suy nghĩ, ông ta đẩy một hộp đạn vào nòng súng.
…
Tiếng khóc bên ngoài xe đã biến mất, không ai biết cô bé kỳ quái kia đã đi đâu.
Chỉ có những giọt mưa rơi trên mặt đất phát ra âm thanh lộp bộp khe khẽ.
Mùi máu tanh nồng đậm trộn lẫn trong không khí ẩm ướt tràn ngập trong xe.
“Rầm rập…”
Sau một hồi lâu chờ đợi trong yên lặng, bỗng có tiếng bước chân vang lên bên ngoài xe, ai đó đang dùng sức kéo cửa xe.
Một người đàn ông mặc vest thò nửa người vào, rút một tờ khăn giấy lau nước mưa trên cặp kính gọng vàng, sau đó mỉm cười thân thiện và nói với người đàn ông trung niên:
“Ngươi là tiến sĩ Triệu phải không? Xin lỗi, ta chỉ có thể dùng cách này để gặp ngươi.”
“Ta vẫn luôn khâm phục những nghiên cứu về việc cường hóa dữ liệu của người thông minh mà ngươi đang phụ trách tại Viện nghiên cứu.”
“Vì vậy, bây giờ ta chính thức mời ngươi gia nhập Hắc Thai Trác.”
…
Người đàn ông trung niên cầm súng trên tay, nhưng ông ta cân nhắc tình hình và quyết định không nổ súng.
Ông ta lặng lẽ nhìn người đàn ông đeo kính gọng vàng trước mặt rồi hỏi:
“Tất cả những thứ này đều là chuẩn bị cho ta sao?”
“Không hẳn.”
Người đàn ông đeo kính gọng vàng mỉm cười giải thích:
“Ta vốn không định mời ngươi tham gia bằng phương thức dữ dội như vậy, nhưng tình thế đã thay đổi, ta chỉ có thể ra tay trước. Ta có một dự án rất tốt và cần sự giúp đỡ của ngươi, phải đi ngay trong tối nay.”
Người đàn ông trung niên ngước nhìn hắn rồi bình tĩnh nói:
“Viện nghiên cứu đã làm rất tốt nhiệm vụ bảo mật, ngươi bắt ta đi cũng vô dụng thôi.”
“Ta biết.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói tiếp:
“Vì vậy, trong lúc đến đón ngươi, ta đã cho người vận chuyển dụng cụ và những vật ký sinh chủ chốt mà ngươi cần trong dự án nghiên cứu bí mật mà ngươi đang phụ trách…Con trai ngươi đã giúp người của ta vào trong đó, hắn luôn muốn chống lại và trả thù ngươi…Ngoài ra, một sự cố ô nhiễm nghiêm trọng sắp xảy ra ở thành phố trung tâm.”
“Lúc này, có lẽ đội đặc nhiệm của thành phố vệ tinh số bảy không có thời gian bận tâm đến bọn ta đâu, họ sẽ không đến được trong thời gian ngắn.”
“Vì vậy, bọn ta có đủ thời gian để đưa ngươi rời đi.”
Hắn vừa nói vừa đeo kính vào, sau đó mỉm cười và chìa tay ra:
“Hợp tác vui vẻ!”
…
Người đàn ông trung niên bước xuống xe, đi theo người đàn ông đeo kính gọng vàng, nhưng ông ta không bắt tay mà chỉ đưa mắt nhìn xung quanh.
Ông ta nhìn thấy lúc này những nhân viên vũ trang bảo vệ mình trước đó lần lượt biến thành những con quái vật với máu thịt nhầy nhụa.
Dù chưa chết nhưng cơ thể họ không ngừng co giật, máu thịt trên người họ phình to lên và mọc ra những mầm thịt.