Chương 615: Trần Huân
Khi tiếp xúc với nhau, những mầm thịt này sẽ dính chặt vào nhau và trở thành những khối thịt lớn hơn.
“Oa…”
Những khối thịt này không lớn lên trong yên tĩnh và lặng lẽ, mà mơ hồ phát ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
“Nghiên cứu về lĩnh vực sinh mệnh của các ngươi đã đạt đến trình độ này rồi sao?”
“Thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của ta.”
Nhìn những khối thịt ngọ nguậy một cách khó tả trên mặt đất, người đàn ông trung niên cau mày hỏi người đàn ông đeo kính gọng vàng:
“Ngươi chính là người có liên quan đến phòng thí nghiệm đã trốn thoát mà đám người kia vẫn luôn tìm kiếm trước đó... Trần Huân?”
“Đúng vậy, tiến sĩ Triệu Sĩ Minh.”
Người đàn ông đeo kính gọng vàng mỉm cười trả lời rồi từ từ bỏ bàn tay đang chìa ra của mình xuống và nói tiếp:
“Chúng ta có rất nhiều chủ đề chung.”
“Suy cho cùng, hướng nghiên cứu của chúng ta là như nhau.”
“Vì vậy, ta hy vọng tiến sĩ Triệu sẵn lòng đi theo ta để xem thử dự án mà ta đang thực hiện!”
“Tất nhiên.”
Hắn mỉm cười và nói tiếp:
“Ta cũng là đang cứu tiến sĩ Triệu. Nếu bây giờ ngươi đến trại tạm giam, ngươi chắc chắn sẽ chết, và thành phố trung tâm cũng vì vậy mà chịu tổn thất rất lớn... Ta hiểu sự tức giận của ngươi, nếu ngươi thật sự muốn trả thù, chỉ có ta mới có thể giúp được ngươi.”
Triệu Sĩ Minh không nói nhiều, sau hai giây im lặng, ông ta mới lên tiếng:
“Ta sẽ đi với ngươi.”
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của người đàn ông đeo kính gọng vàng, hắn nói một cách chân thành:
“Chúng ta có thể đi đón con trai ngươi.”
“Mặc dù hắn bị thương khá nặng, nhưng ta nghĩ ta có thể chữa khỏi cho hắn bằng kỹ thuật của mình.”
“…”
Khuôn mặt Triệu Sĩ Minh lộ ra một nụ cười giễu cợt, ông ta lắc đầu nói:
“Không cần. Ai mà biết được sau khi được ngươi chữa trị, hắn có còn là con trai của ta nữa không.”
Ông ta không tiếp tục kháng cự vô nghĩa nữa mà chỉ cất súng đi.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng cũng vô cùng rộng lượng, hắn thậm chí không định thu súng của Triệu Sĩ Minh.
“Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?
Tuy nhiên, khi chuẩn bị lên xe của Trần Huân, Triệu Sĩ Minh vẫn hơi do dự nhìn những khối thịt vung vãi dưới đất và nói:
“Tính tổn thương của thể tinh thần này không phải là mạnh nhất, nhưng lại nguy hiểm nhất. Sự can thiệp của nó đối với hiện thực, nhất là sự can thiệp của nó đối với con người quá mạnh mẽ. Ngươi để những thứ này ở đây như vậy có phải sẽ gây ra những đe dọa vô cùng đáng sợ cho thành phố trung tâm không?”
“Không sao.”
Trần Huân mỉm cười và nói:
“Phải làm như vậy chúng ta mới có thể rời đi một cách suôn sẻ.”
“Hơn nữa, ta cần sử dụng phương pháp này để khiến Viện nghiên cứu hiểu rõ thành quả nghiên cứu của ta.”
Triệu Sĩ Minh chỉ lên xe mà không nói gì thêm. Ánh đèn trắng như tuyết xuyên qua màn mưa, chiếc xe nhanh chóng di chuyển về phía cổng bắc.
Dưới màn mưa chỉ có những khối máu thịt nhầy nhụa đang khẽ run rẩy.
Tiếng khóc khi ẩn khi hiện của trẻ sơ sinh vang đi rất xa trong màn mưa, ảnh hưởng đến hết người này đến người khác.
…
“Sao thế?”
Đang im lặng ngồi ngủ gật trong trại tạm giam, Lục Tân đột nhiên tỉnh dậy.
Khi ngẩng đầu lên, hắn lập tức trông thấy chỗ khung cửa sổ nhỏ, em gái đang dùng cả hai tay nắm chặt song sắt, cái đầu nhỏ của con bé đang nhìn ra ngoài.
“Không biết.”
Em gái lắc đầu nói:
“Nhưng ta cảm thấy nơi đó có thứ gì đó rất quen thuộc…”
“Quen thuộc ư?”
Lục Tân hơi ngạc nhiên:
“Sao ngươi không đi xem thử?”
“Ta không thể đi xa như vậy.”
Em gái tức giận nhìn Lục Tân và nói:
“Ai bảo ngươi không chịu ra ngoài chứ.”
“Ta đã phạm pháp…”
Lục Tân khó xử giải thích với em gái, hắn nghĩ thầm, sao thứ mà em gái thấy quen thuộc lại xuất hiện vào lúc này.
Khi Lục Tân đang cân nhắc có nên xin phép lính canh để ra ngoài không, thì em gái đã nhảy xuống.
“Thôi, đã không thấy nữa rồi!”
“Nhanh như vậy?”
Lục Tân cau mày, cùng lúc đó, hắn chợt ngửi thấy mùi máu tanh.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn ngửi thấy mùi máu tanh.
Trước đó, trong khách sạn ô tô, khi con quái vật thứ ba trốn trong bóng tối giải cứu người đàn ông mặc vest, nó cũng để lại một đống máu thịt thối rữa kỳ quái trong sân, trước khi hoàn toàn biến thành máu và biến mất, số máu thịt đó cũng tỏa ra mùi như vậy.
Chỉ là, vì khoảng cách hơi xa nên mùi mà Lục Tân ngửi thấy bây giờ hơi nhạt hơn so với lúc đó.
Tuy nhiên, mùi máu tanh này càng lúc càng nặng hơn.
“Oa…”
Bỗng có tiếng khóc khe khẽ truyền đến, hòa vào tiếng ngáy trong hai phòng giam bên cạnh tạo thành âm thanh quái dị khác thường.
“Đó là cái gì?”
Lục Tân bất ngờ ngẩng đầu, bước tới hàng rào và nhìn ra ngoài.
Trong những phòng giam ở hai bên, một số người cũng bị đánh thức, lẩm bẩm:
“Sao những đứa trẻ cũng bị đưa đến đây?”
“Pằng!” “Pằng!” “Pằng!”
“Cái quái gì thế này?”
“Đệch…”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hoàng và tiếng súng dữ dội.
Người trong toàn bộ trại tạm giam đều tỉnh giấc, đứng dựa vào lan can để xem.
“Sao lại nổ súng?”
“Có người sợ đến phát khóc?”