Chương 629: Chỉ Là Đi Thăm Người Thân
Đột nhiên, dường như đoán ra điều gì đó, Thằn Lằn dương mắt há mồm nói:
“Chắc không phải... Ngươi muốn hành động một mình chứ?”
“Sao có thể?”
Lục Tân cầm tách trà bằng cả hai tay, cả người lún sâu vào chiếc ghế bành.
Hắn bình tĩnh nói:
“Ta chỉ đi thăm họ hàng thôi.”
“Thăm họ hàng ư?”
Vẻ mặt Thằn Lằn hơi mờ mịt.
Lục Tân trông rất bình tĩnh, khóe miệng có vẻ hơi cong lên.
“Người phụ trách của Hắc Thai Trác - Trần Huân là người thân của ta. Lần này ta đến chủ thành chính là để tìm hắn. Vì vậy, chủ thành có thể không để chúng ta cùng tham gia hành động, nhưng nếu ta đi gặp người thân của mình, thì không liên quan gì đến họ phải không?”
Hơi nóng bốc lên từ ly trà làm cho khuôn mặt bình tĩnh đến cực điểm của Lục Tân trở nên hơi mơ hồ, vì vậy, Thằn Lằn không thể nhìn rõ, rốt cuộc lúc này Lục Tân đang cười nham hiểm, hay là vẻ mặt Lục Tân trở nên méo mó vì hơi nước. Thằn Lằn chỉ cảm thấy hình như nhiệt độ trong phòng giảm xuống, khiến da đầu hắn trở nên tê dại.
“Chuyện này…”
Một lúc lâu sau, Thằn Lằn mới hỏi:
“Người khác có thể nhìn thấy người thân này của ngươi không?”
Lục Tân ngẩng đầu lên, cách một làn hơi nước, hắn mỉm cười hiền hậu và trả lời:
“Không thể nhìn thấy…”
“!”
Cơ thể Thằn Lằn cứng lại.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe ra những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ như vậy từ những câu nói bình tĩnh của Lục Tân.
Chẳng trách cả ngày hôm nay, Lục Tân không tỏ ra dị nghị trước thái độ của thành phố trung tâm.
Người thoạt nhìn gần như không có phản ứng như Lục Tân mới là người phản ứng dữ dội nhất?
…
“Nếu ngươi chuẩn bị đi thăm họ hàng…”
Ngay khi Thằn Lằn đáng thương kinh hãi đến nỗi gần như nhảy khỏi cửa sổ để chạy trốn, giọng nói bình tĩnh của Trần Tinh đột nhiên vang lên ở cửa phòng:
“Ngươi có thể cân nhắc mang theo hai người đồng nghiệp không?”
…
“Ái chà…”
Thằn Lằn bị giọng nói của Trần Tinh dọa cho chết khiếp, cuống quít quay đầu lại nhìn, sau đó hai mắt chợt sáng bừng cả lên.
Thân là dị biến giả hệ người nhện, dù là thị lực hay là thính lực thì đều hơn hẳn người thường. Vì vậy, chuyện hắn không phát hiện ra Trần Tinh đã tiến lại gần, một là vì bị Lục Tân hù dọa, hai là vì cửa phòng vốn không đóng, trên mặt đất lại được trải một lớp thảm thật dày, mà Trần Tinh lúc này cũng đã đổi sang bộ trang phục màu đen ôm sát người và một đôi giày gần như không phát ra tiếng động để dễ bề hành động.
Thình lình chạm mắt với cấp trên thì tất nhiên phải hoảng loạn rồi, nhưng sau khi định thần lại, ngẩng đầu nhìn lần hai, Thằn Lằn lập tức ném bay nỗi kinh hoảng trong lòng, ánh mắt thắng tắp nhìn chằm chằm cô không rời.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trần Tinh mặc thứ gì đó ngoài quân trăng và tây trang kiểu nữ, đặc biệt còn là loại trang phục bó sát người như vầy nữa.
…
“Chào tổ trưởng.”
Lục Tân cũng hơi sửng sốt đôi chút, vội vàng đặt chén trà xuống, đứng bật dậy chào hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh gật đầu, ý bảo Lục Tân ngồi xuống, bản thân cũng kéo một cái ghế khác ra ngồi, sau đó bình thản nói với:
“Không muốn tự lấy tay đâm mù mắt mình thì nhắm mắt lại ngay.”
“…”
Thằn Lằn đứng bên cạnh sững sờ một hồi rồi mới vội vàng quay người đi, hai mắt dán chặt lên chiếc gương đối diện.
Trần Tinh quyết định tạm thời không để ý tới hắn, nghiêm túc nhìn về phía Lục Tân, ánh mắt cũng hòa nhã hơn đôi chút, cô nói:
“Suy nghĩ kỹ rồi?”
“Đúng thế.”
Lục Tân bình tĩnh trả lời:
“Ta chỉ đi thăm người thân mà thôi, đây là chuyện đã được quyết định từ sớm rồi, không tính là vi phạm điều lệ, đúng không?”
Trần Tinh lẳng lặng nhìn Lục Tân, tựa như đang nghiêm túc suy ngẫm chuyện gì đó.
Đối với việc Lục Tân muốn về thăm người thân, Thanh Cảng cũng biết không bao nhiêu, bởi vì cô không được đọc qua văn kiện số” 003” do Lục Tân mang về.
Nhưng giáo sư Bạch đã xác định được rằng cô nhi viện Trăng Đỏ ở Thanh Cảng và nghiên cứu ban đầu của “Phòng thí nghiệm chạy trốn” có quan hệ với nhau, cho nên khi cô bước vào chủ thành, đồng thời xác định được quan hệ giữa Hắc Thai Trác và “Phòng thí nghiệm chạy trốn”, trong lòng cô đã thầm cảm thấy may mắn vô cùng.
Cô đã hiểu được đại khái việc “thăm người thân” của Lục Tân là có ý gì.
Nhưng cô chỉ có thể khẳng định chắc chắn khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Tân lúc đọc được tư liệu về Trần Huân hồi cả hai đang ở trên trực thăng.
Đương nhiên, biết được là một chuyện, còn chuẩn bị trước lại là một chuyện khác.
Tuy rằng cô chỉ có nửa ngày để chuẩn bị.
“Không tính.”
Trần Tinh cười với Lục Tân, cô nói:
“Chúng ta chỉ là nhân viên hành động đặc biệt chuyên dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt thôi, so với những người thợ chịu trách nhiệm tu sửa máy móc cỡ lớn và chuyên gia kiểm soát ô nhiễm đất và nước thì không có gì khác biệt hết. Công tác là công tác mà nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, bây giờ ngươi đang trong kỳ nghỉ phép của mình và cũng đã lên kế hoạch đi thăm người thân xong xuôi, đây tất nhiên là tự do cá nhân của ngươi…”
Lục Tân lập tức cảm thấy rất cảm động, vị cấp trên này thật biết săn sóc nhân viên.
“Nhưng…”
Trần Tinh im lặng vài giây, rồi nói tiếp:
“Nếu người mà ngươi chuẩn bị đi thăm thật sự cũng là mục tiêu của chủ thành, vậy rất có thể giữa người và tiểu đội hành động của họ sẽ phát sinh xung đột không cần thiết. Đến lúc đó, ngươi định làm thế nào?”