Chương 630: Ta Không Đi Đâu
“Chuyện này...”
Trên mặt Lục Tân hiện lên vẻ khổ não:
“Ta thực sự chưa nghĩ tới chuyện đấy, đến lúc đó rồi tính sau đi... dị biến giả ở chủ thành chắc là khá thông tình đạt lý nhỉ? Ta thấy con người của vị tiểu đội trưởng tên Hạ Trùng kia thật sự rất tốt mà!”
“...”
Trần Tinh từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, nói:
“Vừa nhìn đã biết ngươi không quen xử lý những chuyện như vầy, để ta đi chung với ngươi đi.”
“Ấy...”
Lục Tân vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý nên khi nghe thấy cô nói vậy thì hơi bối rối.
Trần Tinh nhìn thấu suy nghĩ của hắn, giọng nói trở nên dịu dàng hơn, cô khuyên:
“Chúng ta đều là đồng nghiệp của nhau, hơn nữa mục đích chúng ta được phái tới đây chính là để giúp đỡ ngươi giải quyết những sự kiện thí nghiệm cấm kỳ mà ngươi gặp phải trên đường. Bây giờ, nhiệm vụ đối đầu với phòng thí nghiệm đã được chủ thành tiếp nhận, vậy thì việc bảo vệ nhân chứng, hay nói cách khác là ngươi, chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta rồi. Vậy cùng ngươi đi gặp người thân... thì có vấn đề gì sao?”
“...”
Lục Tân nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi.
Cấp trên quan tâm tới nhân viên, muốn bảo vệ nhân viên thì có gì không đúng ư?
Cấp trên muốn gặp gỡ người thân của nhân viên một lần, thậm chí là người nhà luôn thì có vấn đề gì sao?
Không có vấn đề gì hết.
Thế là hắn đành phải gật đầu, nói:
“Không thành vấn đề...”
“Có vấn đề chứ...”
Lục Tân vừa nói xong thì Thằn Lằn đứng bên cạnh bỗng run rẩy phát biểu ý kiến.
Dù mới nãy còn bị tạo hình của Trần Tinh chiếu cho mù mắt nhưng phản ứng của Thằn Lằn vẫn còn rất nhanh nhẹn, chưa đầy ba phút mà hắn đã kịp hoàn hồn, sau đó chần chừ hỏi lại:
“Hình như... hình như vừa nãy tổ trưởng mới hỏi Đan Binh là có ngại dẫn theo hai người đồng nghiệp cùng đi thăm người thân hay không?”
Trần Tinh quay đầu, nở nụ cười ôn hòa với Thằn Lằn, đáp:
“Đúng vậy.”
Thằn Lằn lập tức luống cuống cả lên, sau một hồi mới lấy lại được bình tĩnh, nói:
“Ta đây có thể hỏi xem người đồng nghiệp mà tổ trưởng nhắc tới là ai không?”
Trần Tinh nhìn hắn, nụ cười mỉm hiện trên môi
Ngay cả Lục Tân cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, Thằn Lằn ngu như vậy hả?
“Ta không đi đâu!”
Thằn Lằn thiếu chút nữa nhảy phắt lên trần nhà ngồi. Hắn lập tức trở nên vô cùng kích động, lớn tiếng nói:
“Tổ trưởng, ngươi đừng dẫn ta theo... lúc đầu ngươi mang ta tới đây cũng đâu có nhắc tới chuyện này? Nơi này là chủ thành, còn chỗ các ngươi muốn đi lại là một phòng thí nghiệm cấm kỵ đang muốn tạo ra thần đó. Huống hồ nếu chúng ta trộm chạy tới đấy, vậy không phải là đang đối nghịch với chủ thành sao?”
Trần Tinh thu tầm mắt về, nói với Lục Tân:
“Theo lý thuyết, thăm người thân chỉ là chuyện nhỏ, chúng ta vẫn nên nắm chắc thời gian…”
Thằn Lằn bất lực hét lên:
“Ta đang tranh thủ quyền lợi cho bản thân đấy, ngươi cứ thế mà ngó lơ ta vậy à?”
Trần Tinh nhíu mày, quay đầu nhìn hắn, sắc mặt không vui cho lắm.
Lục Tân cũng đánh mắt nhìn theo cô.
Nhất thời Thằn Lằn có hơi chùn bước, nhưng cuối cùng hắn vẫn dũng cảm ngẩng đầu lên, trưng ra vẻ mặt dù có chết ở đây cũng không muốn tự đâm đầu vào chỗ chết.
Lục Tân mềm lòng, do dự xem có nên mở miệng khuyên tổ trưởng thả cho Thằn Lằn một con ngựa không.
Nhưng Trần Tinh lại chỉ hơi híp mắt lại, hỏi han Thằn Lằn một cách rất hòa nhã:
“Có chuyện gì không?”
Thằn Lằn lập tức ớn lạnh cả người, nhỏ giọng nói:
“Rõ ràng thái độ của chủ thành là không cho phép chúng ta nhúng tay vào chuyện này mà...”
Trần Tinh mỉm cười đáp:
“Chúng ta không có ý định tham dự, chúng ta chỉ theo chân Đan Binh về thăm người thân, thuận tiện bảo vệ hắn mà thôi.”
“Nhưng...”
Thằn Lằn muốn vùng lên đấu tranh, nhưng không lên nổi:
“Người của chủ thành nói là chúng ta hãy chờ ở khách sạn...”
“Chuyện này thì ngươi không đúng rồi.”
Trần Tinh nhìn hắn, vừa bật cười khe khẽ, vừa nói:
“Chủ thành không có quyền ra lệnh cho chúng ta phải làm gì. Họ để chúng ta ở lại khách sạn, nhưng cũng không nói rằng chúng ra phải luôn ở trong khách sạn. Chúng là con người tự do, vậy, dưới tình huống đó, chúng ta cùng đồng nghiệp về thăm người thân thì có gì không hợp quy tắc sao? Cho dù có đi chăng nữa, bốn vị luật sư cũng sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề...”
“Ấy...”
Thằn Lằn phát hiện mình vậy mà không thể phản bác lại lời cô được, chỉ đành ôm chút hi vọng cuối cùng, nói:
“Lỡ người thân của tiểu đội trưởng không chào đón chúng ta...”
“Không đâu...”
Lục Tân vội vàng giải thích, hắn không muốn khiến Thằn Lằn hiểu lầm:
“Trải qua lần hợp tác trước, người nhà của ta ai cũng rất thích ngươi! Họ còn từng dặn ta nhất định phải mời ngươi tới nhà làm khách...”
“...”
Tóc gáy Thằn Lằn dựng hết cả lên, vô thức quay đầu nhìn cửa sổ, đánh giá độ cao từ đây so với mặt đất.
“Ha hả, mặc dù nhiệm vụ lần này là do ta dẫn đội, nhưng chuyện cần làm bây giờ quả thật không nằm trong kế hoạch ban đầu.”