Chương 63: Quá Bình Thường
Họ đang nhỏ giọng bàn tán, thì bác sĩ tâm lý mặc áo khoác trắng vừa lật xem tài liệu vừa bước vào.
Toàn bộ phòng làm việc đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn bà ta, có vẻ như báo cáo của bà ta còn quan trọng hơn so với báo cáo đánh giá của những người khác.
“Có một vấn đề rất lớn...”
Một lúc sau bác sĩ tâm lý mặc áo choàng trắng mới chậm rãi lên tiếng.
“Vấn đề gì?”
Mọi người đều có vẻ hơi căng thẳng.
“Quá bình thường!”
Một lúc sau, bác sĩ tâm lý mới đưa ra câu trả lời:
“Thật sự là bình thường hơn cả tôi nữa…”
“Bình thường....”
Nghe được phân tích của vị bác sĩ tâm lý, mọi người đều tỏ ra có chút kì quái.
Trông vẻ mặt của mọi người xung quanh, vị bác sĩ tâm lý này cũng thở dài một hơi rồi giải thích:
“Sau sự kiện trăng máu xảy ra, mọi người đều sống trong thành phố Cao Tường, môi trường sống ngột ngạt cùng với cuộc sống lâm vào tuyệt vọng, khiến cho ai nấy ít nhiều đều xuất hiện một vài vấn đề về tâm lý…Thậm chí trong đó bao gồm cả ta. Nhưng sau khi trò chuyện với hắn nửa giờ đồng hồ, ta lại phát hiện ra hắn hết sức bình thường.”
“Bình thường... Nhưng lại có chút không bình thường!”
Bà ta dừng một lúc rồi tiếp tục nói:
“Vì lúc trước ta đã nhận được cảnh cáo của giáo sư Bạch, cho nên ta không hỏi sâu về chuyện cô nhi viện Mặt Trăng Đỏ phát nổ, chỉ tập trung trò chuyện về cuộc sống của hắn khi còn bé ở cô nhi viện, cùng với những trải nghiệm học tập và làm việc sau khi rời khỏi cô nhi viện, hắn đều trả lời một cách rất phối hợp. Cuối cuộc trò chuyện, ta thậm chí còn trực tiếp hỏi hắn về chuyện liên quan đến những người nhà của hắn...”
Lúc nói đến đây, bà ta ngoảnh đầu liếc nhìn Trần Tinh rồi nói: “Đối với những vấn đề ta đưa ra, hắn không hề có thái độ chống đối, mà còn cẩn thận nói cho ta từng chút một về bối cảnh và cách thức sinh sống với người nhà của hắn, thảo luận về ranh giới giữa hiện thực và ảo mộng. Thậm chí hắn còn nghiêm túc thảo luận với ta về sự khác biệt giữa sự phân chia nhân cách và tinh thần, cùng với khả năng về việc những người thân trong gia đình này có thực sự tồn tại hay không... Nói thật là ta suýt chút nữa thì có cảm giác hắn là một sinh viên do ta dạy ra…”
Nghe thấy những lời này của vị bác sĩ tâm lý, càng nghe càng thấy bình thường, nhưng tất cả trong văn phòng ai nấy đều có chút nổi da gà.
Có gì đó quái dị không nói nên lời.
“Hắn không thể nào quá bình thường như thế…”
Một lúc sau, có người nói:
“Có phải là hắn đang nói dối?”
Vị bác sĩ tâm lý lắc đầu:
“Nếu hắn nói dối, chắc chắn sẽ bị ta phát hiện ngay.”
“Cũng chính vì hắn không nói dối, nên mới không bình thường!”
Dừng một lát, bà ta mới thở ra một hơi, mang những ghi chép của cuộc trò chuyện ra để lên bàn. Bà ta bỏ kính xuống, xoa nhẹ phần lõm xuống hai bên sống mũi rồi nói: “Ta đã cố gắng hết sức nói với hắn rất nhiều chuyện, đến cuối cùng thì phát hiện, ngoài việc hắn có một phần kí ức mơ hồ, người nhà trong mô tả của hắn so với bình thường mà nói, rõ ràng khiến cho người ta không dễ tiếp nhận…Người thanh niên này rất lạc quan, vui vẻ, tích cực, lương thiện…”
Bà ta nói một hồi rồi cười khổ, nói: “Ta đã hoài nghi rằng người như hắn sao có thể là dị biến giả cơ chứ?”
“Lạc quan, vui vẻ, tích cực, lương thiện....”
Mọi người lặng đi một hồi lâu. Sau đó, giáo sư Trần - người đeo kính và bị hói đầu mới lên tiếng: “Chỉ nghe ngươi nói mấy từ này, ta đã cảm thấy hắn có chút không bình thường…Những đứa trẻ trưởng thành sau sự kiện trăng máu, sao có thể…”
Những lời tiếp theo ông ta còn chưa nói hết, nhưng mọi người rõ ràng đều đã hiểu.
Bác sĩ tâm lý mặc chiếc áo khoác trắng lại đeo kính lên rồi nói:
“Những điều này ta đã nói qua với hắn, ta nhận ra hắn bị ảnh hưởng rất sâu sắc bởi một người, chính là vị viện trưởng của cô nhi viện Mặt Trăng Đỏ trước đây. Từ những mô tả của hắn có thể thấy, vị viện trưởng này trước sau vẫn giữ được sự tỉnh táo, lí trí và còn cả giới hạn của bản thân ngay trong những năm tháng điên cuồng, mờ mịt, thậm chí là hỗn loạn đó.”
“Chính người này đã bảo vệ những đứa trẻ mồ côi bao gồm cả hắn ở cô nhi viện, đồng thời dạy chúng kiến thức, kể cho chúng nghe về cuộc sống, công việc và những ước mơ trước sự kiện trăng máu. Người này đã phổ cập những tác phẩm văn nghệ cho chúng. Những thứ này có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn…”
“Một vị viện trưởng như vậy…”
Những lời này khiến mọi người đều trở nên yên lặng.
Họ đều biết rằng, trong những năm tháng sau khi xảy ra sự kiện trăng máu, có thể giữ được lí trí như vậy là khó đến thế nào…