Chương 62: Bứt Tóc
Trong bài kiểm tra về cảm ứng cơ thể, Lục Tân ngồi bất động nhưng có thể nói chính xác mọi thứ chạm vào lưng của mình, bao gồm quỹ đạo xúc giác, sức mạnh và thậm chí cả hình dạng…Trong bài kiểm tra trí nhớ đối với những động tác cực nhỏ có độ phức tạp cao, Lục Tân có thể dễ dàng nhìn ra những động tác cực nhỏ và tinh tế, sau đó lặp lại chúng bằng khả năng kiểm soát cơ thể của chính mình.
Điều khiến hắn ngạc nhiên nhất lại là bài kiểm tra khả năng thâm nhập không gian siêu nhỏ.
Một cái hộp gỗ chỉ vỏn vẹn một thước vuông sao có thể chứa được một người cao 1m75, nặng bảy mươi kg như hắn?
Nhưng Thằn Lằn lại có thể chui tọt vào bên trong một cách dễ dàng.
Mấu chốt là với sự giúp đỡ của em gái, bản thân Lục Tân cũng đã chui được vào trong.
Khi hai chân Lục Tân bị móc vào cổ, ngực gần như áp sát vào mông, đầu gần như thu vào trong cơ thể, hai cánh tay vặn vẹo, cả người hắn co lại, trốn trong một không gian cực kỳ chật hẹp với một tư thế cực kỳ xấu hổ. Em gái hắn cười hi hi nói:
“Anh à, ngươi quên mất lúc trước khi bị bố đánh, ta có thể trốn vào lỗ thông gió trong phòng sao?”
Em gái cười hi hi nói với Lục Tân, khoe rằng nó có thể làm tốt hơn nữa.
Tuy nhiên, không phải bài kiểm tra nào cũng có thể hoàn thành một cách suôn sẻ. Chẳng hạn như một bài kiểm tra trong số đó, một vị giáo sư già cầm một con dao sắc nhọn huơ trước mặt Lục Tân vài lần rồi giải thích:
“Về mặt lý thuyết, những ngươi có năng lực hệ nhện có thể khống chế khiến cho các cơ tại vết thương khép lại sau khi bị thương, ngăn ngừa việc mất máu quá nhiều, thậm chí có thể đẩy nhanh quá trình chữa lành vết thương…”
“Cho nên, nếu ngươi không thấy phiền, bây giờ ta sẽ cắt một dao trên cánh tay của ngươi?”
Sau đó, đối mặt với sự từ chối nghiêm túc của Lục Tân, vị giáo sư đã cất con dao đi với vẻ mặt cực kỳ đáng tiếc.
Trong lòng Lục Tân cảm thấy rất kỳ quái, một nhà nghiên cứu như ngươi thế nào lại thích nghịch dao một cách điên cuồng như vậy?
Khi làm bài kiểm tra sức mạnh tư tưởng, một nhà nghiên cứu với mái tóc đen dày và áo khoác trắng cắn một quả táo, chạy ra xa chừng ba bốn mét rồi nói với Lục Tân: “Về mặt lý thuyết, những dị biến giả đều có sức mạnh tư tưởng. Trên thực tế, chỉ cần sức mạnh tinh thần vượt quá sáu mươi đơn vị sẽ có thể tạo ra sức mạnh tư tưởng, vấn đề chỉ là mức độ cao thấp khác nhau của sức mạnh tư tưởng.”
“Hầu hết những người có năng lực đều không thể trực tiếp sử dụng sức mạnh tư tưởng, chỉ sử dụng nó để cảm nhận sức mạnh tinh thần khác hoặc tránh khỏi việc bị tấn công!”
“Sức mạnh tinh thần của ngươi trước đây đã từng được quan sát. Nào, cố gắng thêm chút nữa, cầm quả táo này qua đây đi...”
Lục Tân ngồi ở trên ghế, một đám người vây xem ở xung quanh.
Sau đó Lục Tân ngồi một lúc, cuối cùng hắn nhìn em gái của mình với vẻ bất lực.
“Ta là em gái của ngươi, không phải là người làm thuê cho ngươi…”
Con bé chán nản chạy loanh quanh trên trần nhà, bất hợp tác:
“Nếu ngươi thật sự gặp nguy hiểm thì thôi đi, nhưng bây giờ đang yên đang lành thế này, tại sao ta lại phải ngu ngốc đi giúp ngươi lấy quả táo đó. Nếu để ta bứt tóc giả của ông ta thì…”
Nó vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mái tóc đen dày kia với đôi mắt sáng rỡ.
Cuối cùng, Lục Tân đành phải bỏ cuộc trong sự bất lực.
Hắn dùng ánh mắt để cảnh cáo con bé không được giở trò với bộ tóc giả của người ta, đồng thời hắn phát hiện ra một vấn đề…Hóa ra vị giáo sư này cũng bị hói…
“Ngươi có cần nghỉ ngơi một ngày, mai lại tiếp tục không?”
Sau khi hoàn thành các bài kiểm tra năng lực khác nhau và lấy mẫu máu, Trần Tinh đến bên cạnh Lục Tân và hỏi han quan tâm hắn.
Lục Tân khẽ giật mình: “Tiếp theo còn phải làm những gì?”
Trần Tinh ôm tập tài liệu trong tay, mỉm cười nói: “Lần kiểm tra tiếp theo là để xem ngươi có khả năng bộc lộ ra những năng lực khác hay không.”
Lục Tân hơi do dự, nói: “Những cái này không cần làm nữa có được không?”
Trần Tinh chú ý tới sắc mặt của Lục Tân, cô ta bật cười: “Được, thế này đi, ngươi chỉ cần làm bài kiểm tra cuối cùng là được rồi!”
Không ngờ, bài kiểm tra cuối cùng này chỉ là trò chuyện.
Một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác trắng trông vừa dịu dàng vừa thân thiết. Bà ta nhẹ giọng nói chuyện với Lục Tân hơn nửa giờ.
“Như vậy chắc đạt đến cấp C rồi nhỉ?”
Lúc này, trong một văn phòng khác, mấy vị giáo sư già đang nhanh chóng chỉnh lý số liệu của chính mình. Dáng vẻ họ lúc này hoàn toàn khác hẳn sự vui vẻ cười nói và ân cần thường ngày. Lúc này vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, họ đang cẩn thận kiểm tra, hoặc là tính toán những số liệu vừa kiểm tra được. Một số người có biểu cảm rất nghiêm túc, thậm chí có một vài người khác có vẻ mặt khá cuồng nhiệt…sau một hồi chỉnh lý lại, một ông lão hói đầu với cái bụng phệ xúc động nói:
“Cấp C ư?”
Một người đàn ông đầu trọc mặc áo khoác trắng lặp lại một lần, ông ta thấp giọng cười rồi nói: “Năng lực là cấp C, còn tiềm lực thì…”
“Còn bài trắc nghiệm tâm lý thì thế nào?”
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể ghé qua SỐ HIỆU 09 nha. Nay bên đó lên 10 CHƯƠNG ý ạ! <3