Chương 635: Định Làm Gì
Cô quay đầu nhìn về phía Lục Tân:
"Sau khi tìm thấy người thân của ngươi, ngươi tính làm gì?"
Lục Tân bình tĩnh một chút rồi mới phản ứng lại, hắn hạ giọng nói:
"Người thân của ta vừa thích mổ xẻ người sống mà không gây tê, vừa thích nghiên cứu đống máu thịt ghê tởm ấy, thậm chí còn biến người ta thành kẻ điên...."
"Vậy thì....."
Hắn dừng lại, rồi nở nụ cười ôn hòa, cảm giác phấn khích khiến giọng nói của hắn còn nhẹ nhàng hơn: "
“Đương nhiên ta phải khuyên hắn cải tà quy chính rồi, còn phải đảm bảo hắn sẽ không đi lại vào con đường phạm tội ấy nữa....."
…
“Chủ thành làm việc thật quyết đoán…”
Đám người Lục Tân đến vị trí cách thành phố Thủy Ngưu khoảng mười km thì bắt đầu xuống núi.
Nơi họ xuống xe là một con đường núi ngoằn ngoèo, địa hình khá cao, vừa vặn có thể nhìn xuống dưới.
Bây giờ là buổi chiều, sau cơn mưa bầu trời trong veo, từ xa có thể nhìn thấy những tòa nhà đen kịt tọa lạc trên bình nguyên xanh ngắt, giống như những con quái vật bò trên mặt đất, lạnh lùng quan sát thế giới.
Trước sự cố Trăng Đỏ, thành phố Thủy Ngưu hẳn là một thành phố có quy mô trung bình.
Mặc dù bây giờ nó đã trở thành một thành phố bỏ hoang, nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ của nó.
Căn cứ quân sự bên ngoài thành phố Thủy Ngưu cũng khiến cho người ta có cảm giác áp bức tương tự.
Từ vị trí mà họ đang đứng bây giờ, vừa vặn thấy được một khu trại khổng lồ đã được xây dựng ở vị trí phía đông của thành phố Thủy Ngưu.
Bảy tám chiếc trực thăng đang bay giữa không trung phía trên khu trại. Bên dưới là những chiếc lều màu trắng, những chiếc xe quân sự màu đen và đủ loại trang thiết bị tinh vi và phức tạp vừa được dựng lên tạm thời.
Những chiếc xe tải chở đầy binh lính vũ trang đang chạy vòng quanh thành phố để kéo dây phong tỏa.
“Họ chỉ vừa nhận được tin vào sáng sớm hôm nay phải không?”
Thằn Lằn dương mắt há mồm, dù ở khoảng cách xa như vậy, hắn vẫn vô thức đè thấp giọng:
“Từ khi nhận được tin đến bây giờ chỉ mới vài giờ đồng hồ mà họ đã xây dựng được một căn cứ lớn như vậy ở cách xa mấy trăm km?”
“Đây chính là phong cách của chủ thành.”
Trần Tinh bật cười và nói:
“Miệng nói nghe dễ dàng, nhưng trong lòng họ vẫn không khinh thường đối thủ, nhất là lần này Hắc Thai Trác đã chọc vào Viện nghiên cứu và chạm tới giới hạn của họ. Tuy nhiên, vì chủ thành luôn rất quyết đoán mỗi khi làm điều gì đó, nên tốc độ của họ sẽ hơi chậm, chúng ta vẫn còn thời gian. Đi thôi, mau vào trong trước khi họ hoàn toàn phong tỏa nơi này.”
Sau khi quyết định xong, Trần Tinh để lại máy bộ đàm rồi tạm biệt đoàn xe.
Người trong đoàn xe khiêng chiếc mô tô mà Lục Tân đã để lại trên xe xuống, ngoài ra, Cao Đình còn phất tay ra hiệu cho họ khiêng thêm hai chiếc mô tô cho Trần Tinh và Thằn Lằn, sau đó tất cả lần lượt đứng bên cạnh chiếc xe bịn rịn từ biệt Lục Tân.
“Khóc lóc cái gì chứ…”
Nhìn họ khóc lóc như vậy, trong lòng Lục Tân cảm thấy hơi bồn chồn, sao hắn thấy giống như mình sẽ một đi không trở lại?
Đột nhiên, trái tim Lục Tân khẽ run rẩy, họ sẽ không cứ như vậy mà bỏ chạy đâu nhỉ?
Họ vẫn còn nợ mình tiền của nửa xe hàng…
…
Ba chiếc mô tô chạy vào con đường nhỏ, sau khi đến đồng bằng thì phóng xe qua một khu vực cỏ dại um tùm, vì vậy từ xa không thể nhìn thấy họ. Trong ba chiếc mô tô, đương nhiên chiếc của Lục Tân có chất lượng tốt nhất. Lục Tân nghe được âm thanh brừm brừm vui tai của chiếc mô tô của mình, sau đó, nhìn chiếc xe mà Trần Tinh và Thằn Lằn đang lái phát ra âm thanh ồ ồ leng keng, trong lòng hắn bỗng cảm thấy thật tự hào.
Lúc này, khu trại dựng ở phía đông chủ thành đang bị phong tỏa.
Vì vậy, họ đã lao thẳng đến phía tây thành phố Thủy Ngưu, cỏ dại ven đường bị lốp xe của họ tách thành mấy đường thẳng tắp.
Mặc dù đã lái nhanh hết sức có thể, nhưng sau khi đến phía tây thành phố, họ vẫn nhìn thấy những chiếc xe vũ trang đậu cách nhau một km xung quanh thành phố. Tại một số giao lộ chính, có từ hai chiếc xe vũ trang trở lên đã đậu sẵn và mười mấy binh lính vũ trang đang kéo dây cảnh báo màu vàng, không cho phép người ở bên trong và bên ngoài thành phố tự ý ra vào.
Thành phố Thủy Ngưu vốn là nơi tụ tập của đám lưu manh, nơi này thậm chí còn không có Văn phòng Hành chính, đương nhiên không tuân theo chủ thành.
Đương nhiên, chủ thành cũng rất đau đầu, nếu thành phố Thủy Ngưu có Văn phòng Hành chính thì có lẽ mọi việc sẽ thuận lợi hơn.
…
Xe máy của đám người Trần Tinh đậu ở bãi cỏ hoang phía xa.
Thằn Lằn đứng từ xa nhìn thành phố và hỏi:
“Trực tiếp xông vào sao?”
Lục Tân liếc nhìn Thằn Lằn và thầm nghĩ, thật dã man.
Sau đó, Lục Tân nghĩ, nếu nói với họ rằng mình vào thành phố để đi thăm họ hàng, không biết liệu họ có để hắn đi không…