Mặt Trăng Đỏ

Chương 636: Vật Chứng

Chương 636: Vật Chứng


Trần Tinh liếc nhìn hai người họ, cười chế nhạo rồi nói:
“Bất kể là trực tiếp xông vào hay là thương lượng với họ, chỉ cần chạm mặt với phía chủ thành, thì sẽ rất phiền phức, họ sẽ trở nên cảnh giác hơn, nếu vậy sẽ không tiện cho chúng ta hành động.”
“Vì vậy, nguyên tắc của chúng ta là, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, cố gắng không chạm trán với người của chủ thành…”
Thằn Lằn tò mò liếc nhìn Trần Tinh:
“Vậy…”
Trần Tinh mỉm cười nói:
“Chúng ta gần như đã nói tất cả các thông tin và phát hiện cho phía chủ thành, nhưng có phải các ngươi đã quên điều gì đó rồi không?”
“Hả?”
Cả Thằn Lằn và Lục Tân đều nghiêm túc suy nghĩ với vẻ mặt mù tịt.
Trần Tinh nhìn về phía một vị trí rồi nói:
“Ra đây đi!”
Tại vị trí mà Trần Tinh đang nhìn, không khí dường như trở nên méo mó. Sau đó Lục Tân và Thằn Lằn đều cảm thấy hoa mắt, sau đó họ nhìn thấy một con quái vật nhỏ màu đỏ như máu hiện ra trên mặt đất. Nó có cơ thể thấp bé, làn da đỏ rực giống như những mô cơ bị lột da. Khuôn mặt nó không có ngũ quan, chỉ có hai cái tai to, không có tay và chân, thay vào đó là những xúc tu giống như bạch tuộc.
“A, cái này…”
Lục Tân đột nhiên có phản ứng, vẻ mặt hắn cực kỳ kinh ngạc.

Chẳng trách tại sao họ cứ cảm thấy thiếu thiếu, thì ra là vì họ đã quên mất vật chứng này…
Thật ra cũng không hẳn là quên, nếu nghĩ kỹ lại thì sẽ phát hiện, dường như con quái vật này vẫn luôn ở bên cạnh mình, nó rụt rè theo sau Trần Tinh. Khi Lục Tân được họ đón ra, nó ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân Trần Tinh, khi Lục Tân nhớ lại các thông tin và tư liệu trong nhà máy hóa chất, nó buồn chán đi qua đi lại bên cạnh hắn và nhìn những người khác bận đến tối tăm mặt mày.
Khi họ đang ngồi trong xe thảo luận về việc thăm họ hàng, nó cũng ngồi một bên lắng nghe.
Khi họ lái mô tô đến bên rìa thành phố, nó vẫn thành thật ngồi ở ghế sau xe máy của Trần Tinh.
Nhưng Lục Tân quả thực không nhìn thấy nó…
Khi ở trong nhà máy hóa chất, thực ra, những gì Trần Tinh gạch bỏ khỏi bản báo cáo của Lục Tân cũng chính là nội dung liên quan đến sự xuất hiện của nó.

“Chỉ cần những người xung quanh đồng thời không chú ý đến nó, nó sẽ rơi vào trạng thái bị người khác phớt lờ.”
Trần Tinh mỉm cười giải thích:
“Sau khi ngươi bắt được nó, vì những người trong đoàn xe và Lệ Cương cứ nhìn nó chằm chằm, nên nó không có cơ hội biến mất, cho đến khi ta gặp họ và phân loại tất cả các vật chứng, ta mới nhận ra căn phòng đáng lẽ đang nhốt thứ gì đó đã trống không, ngay cả ký ức về chuyện này cũng trở nên mờ nhạt…”
“Nhưng cũng may là, bản báo cáo trên tay lúc đó đã nhắc nhở ta, vẫn còn một... Người.”
“…”
“Vậy... Sao ngươi tìm được nó?”
Vì ngày hôm qua Lục Tân bị giam nên hắn không có cơ hội để hiểu sâu hơn về sức mạnh của con quái vật này.
Ngày hôm qua sau khi em gái rời đi, con quái vật nhỏ này lại biến mất, ngay cả Lục Tân cũng không thể nhìn thấy nó bất cứ lúc nào, vì vậy, đêm qua thực sự rất nguy hiểm, nếu nó đã biến mất trong căn phòng đó, sao Trần Tinh có thể tìm thấy nó?
Trần Tinh nói:
“Chỉ khi chạm vào nó hoặc thường xuyên chú ý đến nó, các ngươi mới có thể nhìn thấy nó.”
“Vì vậy, sau khi không còn được chú ý, nó sẽ biến mất và rất khó để tìm lại.”
“Tuy nhiên, năng lực của ta không đòi hỏi phải chú ý đến nó hoặc chạm vào nó.”
Trần Tinh mỉm cười, chạm vào kính râm của mình và nói:
“Ta chỉ cần nó nhìn thấy ta là đủ.”
Lúc này, Lục Tân mới có phản ứng.
Khi nhận ra có một con quái vật nhỏ đang bị giam giữ trong căn phòng trống, Trần Tinh đã trực tiếp sử dụng năng lực của mình với căn phòng trống. Vì chịu ảnh hưởng bởi năng lực của Trần Tinh, con quái vật sẽ xuất hiện trong tầm nhìn của cô và nghe lời cô. Mấu chốt là, năng lực của Trần Tinh có tính liên tục, nên trước khi ảnh hưởng bị tiêu tan, cô luôn có thể nhìn thấy nó.
Trần Tinh không hổ là lãnh đạo, con quái vật khiến Lục Tân đau đầu lúc đầu đã được cô giải quyết nhanh chóng như vậy…
“Vậy bây giờ chúng ta…”
Lúc này, Lục Tân cũng hiểu được suy nghĩ của Trần Tinh, hắn cúi đầu nhìn con quái vật.
Bắt gặp ánh mắt của Lục Tân, con quái vật sợ hãi lùi lại, những xúc tu thon dài và mềm mại ôm lấy bắp chân của Trần Tinh và run lẩy bẩy.
“Nó đã giúp chúng ta rất nhiều, nhờ nó nghe lén nên chúng ta mới có được thông tin về thành phố Thủy Ngưu.”
Trần Tinh mỉm cười nói:
“Vốn dĩ ta còn muốn nó đến nơi diễn ra cuộc họp ở chủ thành để giúp chúng ta tìm hiểu thêm thông tin, chỉ tiếc là nó hơi nhát gan.”
Trần Tinh vừa nói vừa cúi đầu nhìn con quái vật nhỏ:
“Hãy đưa bọn ta vào thành phố, nhưng hãy nhớ, không được để bọn ta mất tri giác và ý thức, nếu ngươi làm tốt, ta sẽ cân nhắc đến việc dẫn ngươi về Thanh Cảng, và sắp xếp cho ngươi một công việc.”
Khi nói điều này, đồng tử của Trần Tinh hơi đỏ lên.
Nó khiến lời nói của cô có một sức hấp dẫn khó cưỡng.
Tuy nhiên, hình như cô không cần phải làm như vậy, vì ngay khi cô vừa mở miệng, con quái vật nhỏ đã gật đầu lia lịa, trông rất ngoan ngoãn.
“Đây có lẽ được coi là lợi dụng phế vật…”
Lục Tân không khỏi cảm thán.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất