Mặt Trăng Đỏ

Chương 640: Hợp Tác Vui Vẻ

Chương 640: Hợp Tác Vui Vẻ


Ông ta hít thở sâu vài hơi mới khiến cho bản thân trở nên trấn tĩnh, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Huân:
“Ta có thể giúp ngươi.”
Ông ta ngừng giây lát rồi lại nghiến răng nhìn thẳng vào mắt Trần Huân:
“Nhưng ta muốn ngươi đồng ý với ta, nếu kế hoạch của ngươi thành công, thì ta phải có tên trong danh sách những người chủ trì của thí nghiệm này, còn nếu kế hoạch của ngươi thất bại, thì ta…”
Ông ta chậm rãi nói:
“Bị ép buộc…”
Trần Huân mỉm cười:
“Vốn là như vậy, đây là phép lịch sự mà Hắc Thai Trác nên có.”
Triệu Sĩ Minh gật đầu và chìa bàn tay về phía Trần Huân.
Hai người bắt tay nhau và nhìn nhau với một nụ cười chân thành.
“Hợp tác vui vẻ!”
Sau đó, họ tách ra và sải bước đến những chỗ khác nhau.

“Thành phố này trông hơi đáng sợ …”
Ba người Lục Tân, Trần Tinh và Thằn Lằn bước qua hàng dây phong toả, tiến vào thành phố bị bỏ hoang phía trước. Sau khi cân nhắc những nguy hiểm có thể xảy ra bên trong thành phố, họ đã cho phong tỏa những khu vực ngoại thành trong vòng bán kính ba dặm.
Họ tiến về phía trước, lập tức cảm nhận được một bầu không khí âm u khó tả bên trong thành phố.
Có lẽ là do trời hôm nay nhiều mây, tầng mây đen dày đặc như đang đè bầu trời xuống bên dưới, trông nó giống như đang bị treo lơ lửng giữa thành phố.
Thành phố này rất lớn, bên trong có những tòa nhà cao tầng đổ nát giống như nhiều thành phố bị bỏ hoang khác. Nhìn chúng giống như những món đồ chơi bị lãng quên, đứng một mình ở bên lề thành phố, như một người lính canh mạnh mẽ quyết tâm bảo vệ thành phố cho đến chết. Toàn bộ nơi này được bao phủ bởi cây cối cao vút tận trời xanh, che khuất những ngóc ngách sâu thẳm và những bí mật chưa được khám phá bên trong vùng đất hẻo lánh này.
Thỉnh thoảng còn có đàn quạ bay lượn xung quanh.
Thành phố này đã bị bỏ hoang từ lâu, sau này nhiều người tị nạn từ những vùng khác tập trung lại và bắt đầu sinh sống ở đây. Nó không được công nhận là một thành phố Cao Tường vì ở đây không có các biện pháp phòng thủ thông thường, hay thậm chí là một cơ quan hành chính thống nhất.
Vậy nên Lục Tân và những người khác có thể xâm nhập vào bên trong rất dễ dàng, ít nhất họ không cần phải tìm cách vượt qua bức tường thành cao chót vót.
………
“Ngươi có thể thả chúng ta ra được rồi đấy, nhớ là ngoan ngoãn đi theo phía sau.”
“Ngươi không cần tham gia chiến đấu, bảo vệ bản thân cho tốt là được.”
Trần Tinh nhẹ nhàng nói với tiểu quái vật, nó lập tức buông lỏng xúc tu đang cuộn tròn cổ tay họ ra.
Lục Tân bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần bất thường đang rời khỏi cơ thể một cách nhanh chóng. Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Trần Tinh, hắn thực hiện một số thủ thuật, cố ý dời tầm mắt qua chỗ khác rồi quay đầu lại thì không nhìn thấy nó nữa.
Lục Tân không nhìn thấy con tiểu quái vật này, cũng không thể tiếp tục suy nghĩ về nó.
Cảm giác này càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.
Mười phút sau, hắn thực sự quên rằng có một con quái vật đang đi bên cạnh mình, chỉ có Trần Tinh mới có thể nhìn thấy nó mọi lúc mọi nơi.
Tất nhiên, nếu em gái Lục Tân chạm vào tiểu quái vật, hắn sẽ có thể thấy được nó bất kỳ lúc nào.
………
“Đội trưởng, thành phố lớn như vậy, chúng ta nên bắt đầu tìm từ đâu đây…”
“Đội trưởng, ngươi đoán xem liệu dị biến giả ở chủ thành có vào đây không?”
“Đội trưởng, nếu gặp phải nguy hiểm, ta nên bảo vệ ngươi hay là nên nổ súng trước?”
“Đội trưởng, chức ngươi cao như vậy mà sao vẫn đi ra ngoài làm việc với chúng ta thế…”
Họ lần theo một khu nhà bỏ hoang thấp bé, sau đó đi dọc con đường mòn đổ nát để tiến vào thành phố.
Thằn Lằn thỉnh thoảng quay đầu, lo lắng nhìn Trần Tinh.
“Ta vốn là nhân viên phải ra ngoài làm việc mà, có gì mà ngươi phải ngạc nhiên?”
Trần Tinh vẫn thong thả dạo bước, nhìn cô giống như đang catwalk trong bộ quân phục:
“Hơn nữa chúng ta chỉ đang hộ tống đồng nghiệp đi thăm người thân, không phải việc gì nghiêm trọng cả…. Tất nhiên, tốt nhất chúng ta nên tránh mặt những người ở chủ thành.”
Lúc này, Trần Tinh cởi áo khoác, để lộ bộ quân phục phòng hộ kiểu mới được may bằng chất liệu mềm mại ôm sát, tôn lên vóc dáng cao gầy hoàn hảo của cô, trên hông đang đeo chiếc thắt lưng quân đội có cài túi đựng súng, càng khiến cô thêm phần khí khái anh hùng. Mái tóc ngắn cũng được cố định bằng một chiếc băng đô màu hồng phấn, đôi chân mượt mà có khi còn dài hơn cả chân hai tên Lục Tân và Thằn Lằn cộng lại.
“He he, ngươi đang tiếc tập tài liệu bí mật trong phòng thí nghiệm cấm kỵ à?”
Thằn Lằn nhìn Trần Tinh rồi cười cười, giống như hắn đã hiểu tất cả mọi chuyện:
“Cô bé mặt than ở chủ thành cũng vậy. Họ đã phái nhiều người như vậy, có lẽ họ muốn chắc chắn nắm giữ tập tài liệu trong tay đúng không?”
Trần Tinh vẫn giữ nguyên sắc mặt:
“Trừ một nửa tiền thù lao nhiệm vụ lần này của ngươi.”
“Hả?”
Thằn lằn hoảng hốt:
“Ta kiện có được không?”
Trần Tinh liếc hắn một cái rồi nói:
“Nếu như ngươi kiện, giảm thêm một nửa còn lại.”
Thằn Lằn lập tức ngậm miệng, nhưng vẫn mở to hai mắt nhìn cô.
Trần Tinh nói:
“Còn nữa, nếu như ngươi mượn cớ nói chuyện để nhìn ta, ta không những trừ tiền thù lao, còn đánh gãy một chân của ngươi.”
“Hả?”
Thằn Lằn và Lục Tân cùng nhau quay mặt đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất