Chương 639: Chỉ Có Một Con
Dứt lời, hắn và Triệu Sĩ Minh cùng đi về phía trước, rồi đến bên một cái bể bằng kính cường lực có đường kính khoảng ba mét.
Cái bể trông rất cao, từ trên tầng hai nhìn xuống có thể thấy nó sâu đến đáng sợ, bên trong chứa đầy chất lỏng màu xanh lá cây có mùi rất hăng, những khối máu thịt đỏ tươi giống như có sự sống của riêng mình đang nhào lộn trong chất lỏng, thỉnh thoảng sẽ có những chiếc xúc tu giống như những con rắn nhô lên khỏi mặt nước rồi từ từ thu lại, bắn ra một tia nước nhỏ và bong bóng.
Có những đường ống rất to kéo dài từ nhiều nơi khác nhau, nối thông với cái hồ này, trông phức tạp và kỳ lạ.
Triệu Sĩ Minh chăm chú nhìn với sắc mặt hơi căng thẳng, sau đó đột nhiên hỏi:
“Bao nhiêu phần trăm?”
“92%!”
Trần Huân bật cười rồi:
“Ta đã nói với ngươi về vấn đề nan giải cuối cùng, đó là thế mạnh của ngươi, nếu ngươi có thể khắc phục được, ta và ngươi sẽ trở thành những người đầu tiên trên thế giới hoàn thành thí nghiệm này, còn những cái khác chắc không cần ta phải nói nhiều đâu nhỉ?”
Triệu Sĩ Minh nhìn cái bể rồi im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên:
“Không ngờ ngươi còn đi xa hơn so với ta…”
“Bởi vì ngươi là người của Viện nghiên cứu.”
Trần Huân mỉm cười nói tiếp:
“Làm việc gì cũng hơi bó buộc, đương nhiên sẽ không nhanh bằng bọn ta.”
Triệu Sĩ Minh hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên xoay người, nghiêm túc nhìn Trần Huân:
“Ngươi mạo hiểm đưa ta đến đây là vì ta là một trong số ít các nhà nghiên cứu làm việc bên ngoài thành phố chính, hay là vì sau khi phân tích và cho rằng dự án mà ta đang nghiên cứu thực sự có thể giúp ngươi giải quyết được vấn đề nan giải cuối cùng này? Có ai khác là sự lựa chọn tốt hơn cho ngươi không?”
“…”
“Hai thành phố chính của thành phố trung tâm quả thực là một trong những thành phố khó tiến vào nhất đối với những dị biến giả…”
“Về cơ bản có thể nói là tuyệt đối an toàn.”
Trần Huân chậm rãi trả lời, sau đó đột nhiên mỉm cười và nói tiếp:
“Nhưng cũng chưa chắc là không ai vào được. Chủ yếu nhất chính là, với học thức và địa vị của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể yên ổn ở lại thành phố chính, tận hưởng những đãi ngộ và an ninh tốt nhất trên thế giới và tập trung vào việc nghiên cứu của mình, nhưng ngươi lại chủ động xin được đến thành phố vệ tinh…”
“Ta có thể hiểu là chính ngươi cũng đang chờ đợi một cơ hội không?”
Trần Huân nhìn vào mắt Triệu Sĩ Minh rồi mỉm cười:
“Học thức của tiến sĩ Triệu là một khía cạnh, nhưng thái độ của ngươi lại là một khía cạnh khác. Ta có thể có nhiều lựa chọn, nhưng tiến sĩ Triệu là người duy nhất có thể đảm bảo sẽ hết lòng giúp ta hoàn thành dự án này.”
“…”
Ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều có thể nhìn thấy sự bình tĩnh và tự tin trên khuôn mặt của nhau.
Một lúc lâu sau, Triệu Sĩ Minh mới cười giễu:
“Ta phải nhắc nhở ngươi một việc, dựa vào sự hiểu biết của ta về thành phố trung tâm, chắc chắn bây giờ họ đã bắt đầu hành động. Mặc dù ta biết chắc Văn phòng Hành chính của thành phố trung tâm có lẽ có rất nhiều người ủng hộ ngươi, nhưng riêng vấn đề này, họ không thể ngăn cản hành động của thành phố trung tâm, có lẽ lúc này đội đặc nhiệm đã đến bên ngoài thành phố…”
“Ngươi có chắc là chúng ta có thể hoàn thành công việc này trước khi họ tấn công vào đây không?”
“…”
“Ta biết là họ đã đến rồi, bây giờ họ đã dựng lên một chòi canh cách phía đông thành phố mười km.”
Trần Huân mỉm cười:
“Nhưng điều đó không quan trọng. Thành phố trung tâm có quá nhiều người, dần dần rồi cũng trở nên quan liêu, và bắt đầu thích cậy vào số lượng người để làm việc. Chỉ tiếc là, cuộc chiến hiện tại đã không còn được kiểm soát bởi số lượng người. Nếu tiến sĩ Triệu vẫn còn lo lắng, thì ta sẽ mời tiến sĩ Triệu nhìn thử hậu quả khi họ tiến vào đây, sau đó hãy quyết định xem có nên giúp ta làm việc này hay không.”
Hắn vừa nói vừa kéo mở một tấm rèm trắng, trên một chiếc bàn phía sau có một vài đồ vật tinh xảo. Bên trái là một cuốn băng video dày cộp đã bị đào thải từ lâu, nhãn hiệu trên đó đã mờ đi.
Ở giữa là khối rubik mười hai mặt tinh xảo.
Bên phải là một chiếc đồng hồ bấm giờ trông rất cũ kĩ.
…
Triệu Sĩ Minh nhìn lướt qua những thứ này rồi khẽ nhíu mày.
Trần Huân bật cười, sau đó đi về phía trước vài bước, đến trước một cái bàn điều khiển rồi đưa tay gõ nhẹ cái nút vài lần.
Trên màn hình lập tức xuất hiện những hình ảnh khác nhau, trông giống như là nhằm vào thành phố này.
Có một cô bé mặc váy trắng đang lặng lẽ đứng trên mái nhà.
Một người đàn ông mặc vest với khuôn mặt chỉ có một con mắt đang chậm rãi đi trên một con phố.
Một nhân viên trong trang phục bảo hộ đang di chuyển từng chiếc rương lớn.
…
Triệu Sĩ Minh nhìn lướt qua màn hình, sắc mặt ông ta từ thờ ơ chuyển sang hơi kỳ quái, cuối cùng là tái nhợt, tuy rằng vẻ hoảng sợ đã được che đậy rất tốt, nhưng sự kinh hãi trong đáy mắt vẫn khó có thể giấu được.
Ông ta cất giọng hơi khàn:
“Rốt cuộc ngươi đã giấu bao nhiêu con quái vật trong thành phố này?”
Trần Huân mỉm cười thân thiện:
“Thực ra chỉ có một con.”
“Hả?”
Triệu Sĩ Minh bất ngờ nhướng mày, hình như đã hiểu ra điều gì, trên mặt là vẻ sợ hãi lan tràn.