Mặt Trăng Đỏ

Chương 649: Ô Nhiễm Ngược

Chương 649: Ô Nhiễm Ngược


Thằn Lằn hít một hơi rồi nở nụ cười tươi:
“Hơi thở tươi mát của mấy cô em thiếu nữ....”
Lục Tân thì chậm rãi lắc đầu:
“Mùi mốc, mùi cỏ, mùi rỉ sét... và mùi thối!”
Bỗng nhiên họ mở mắt rồi nhìn nhau với vẻ khó hiểu.
Cùng nhắm mắt lại nhưng hai người lại cảm nhận được mùi vị hoàn toàn khác nhau...
“Đây chính là nhược điểm và cũng là điểm mấu chốt ở thế giới này.”
Trần Tinh nghiêm túc:
“Thực ra nó không hề bóp méo ngũ cảm của ngươi một cách chính xác, chỉ là nó khiến những gì ngươi thấy trở nên quá chân thật, nên ngũ cảm của ngươi sẽ tự động phối hợp theo những gì ngươi nhìn thấy. Ví dụ ngươi nhìn thấy một miếng bánh ngọt, dù chỉ là nhìn thôi chứ không ngửi được nhưng ngươi sẽ cảm giác bản thân giống như đang ngửi thấy mùi của bơ vậy.”
“Vì Thằn Lằn là một tên không có đầu óc nên mới bị mấy cô gái mơn mởn trong thành phố này quyến rũ.”
“Khi hắn nhìn thấy mấy cô gái đó liền tự mình bổ sung mùi hương, nhan săc, chi tiết vân vân...”
“Đan Binh....”
Cô liếc nhìn Lục Tân một cái:
“Hiển nhiên biểu hiện của Đan Binh thì tốt hơn được chút.”
Lục Tân cảm thấy có chút vui sướng, sao tự nhiên lãnh đạo lại đột ngột khen hắn như vậy chứ?
“Nói cách khác thì mấy em gái này là do não ta tự tạo ra à?”
Thằn Lằn không hề cảm thấy xấu hổ, hắn còn nhắm mắt, nhìn về phía bên đường rồi thầm nói:
“Vậy sao các em còn mặc quần áo chứ?”
Trần Tinh phớt lờ hắn, tiếp tục nói:
“Ta đoán hiện tại thứ chứng ta gặp không phải là loại lực lượng vặn vẹo mà là loại lực lượng ảnh hưởng. Các ngươi có thể hiểu là không phải có người tạo ra ảo giác cho chúng ta mà là một lực lượng nào đó đã kéo chúng ta.....”
Cô suy tư một hồi để lựa chọn từ ngữ diễn tả cho chuẩn xác:
“Vào bên trong hồi ức.”
“Chỉ có ở bên trong hồi ức mới có thể cảm thấy mọi thứ đều hợp tình hợp lý.”
“Vì ở trong hồi ức dù có bao nhiều chỗ không hợp lý thì ngươi cũng sẽ vô thức mà bổ sung vào....”
“..........”
“Ồ?”
Cả Lục Tân và Thằn Lằn đều cảm thấy cách nói này khá mới mẻ.
Nhưng họ lại nảy sinh nghi ngờ:
“Vậy làm sao để thoát khỏi nơi này?”
“Ta đã nói rồi, cứ đi tiếp thì sẽ thoát được thôi!”
Trong lòng Trần Tinh đã có quyết định, cô nhẹ giọng nói:
“Điều đáng sợ nhất của hồi ức không phải là gây tổn thương cho ngươi, mà là khiến ngươi vĩnh viễn bị mắc kẹt bên trong nó. Bình thường để dọn dẹp ô nhiễm chỉ cần tìm được khớp logic rồi phá hủy nguồn gốc của nó là được. Nhưng hiện giờ chúng ta đang vội vã, rồi còn chưa biết đây là loại ô nhiễm gì mà cứ mãi kẹt trong đây thì e là không an toàn.”
Nói xong, cô khẽ thở dài nói:
“Các ngươi có biết?”
“Để giải quyết được ô nhiễm còn một cách đơn giản hơn.”
Cô khựng lại một chút rồi nói:
“Ô nhiễm ngược.”
“Ô nhiễm ngược?”
Lục Tân nghe thấy ba chữ này liền rùng mình, nhìn về phía em gái.
Tuy đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy thuật ngữ này, nhưng hắn nhớ hình như hắn đã từng gặp loại năng lực này không dưới một lần rồi. Có đôi khi em gái tức giận là có thể thông qua năng lực của con bé để ô nhiễm con quái vật tinh thần, còn nếu là những thứ khác....
“Đội trưởng, từ ngữ cao siêu như vậy, cụ thể là làm thế nào?”
Lúc này Thằn Lằn cũng nghiêm túc hỏi.
“Nguồn ô nhiễm có thể ô nhiễm con người hoặc động vật chung quanh thì dị biến giả chúng ta cũng có thể.”
“Bản thân dị biến giả chính là nguồn ô nhiễm, chẳng qua là chúng ta có thể tự khống chế bản thân mà thôi.”
Cô vừa nói vừa xoay người nhìn những người đi đường ở phía ngã tư đường, rồi nhẹ nhàng nói:
“Cho dù hiện giờ chúng ta gặp phải chuyện gì thì nếu cứ mãi ở trong này rồi cố tìm ra khớp logic để phá hủy nó thì chỉ lãng phí thời gian mà thôi, có thể nhốt chúng ta ở lại trong hồi ức này chính là mục đích mà kẻ địch............. người thân……đã tính toán từ đầu.”
“Chúng ta không thể bị đối thủ dắt mũi được, hiện giờ làm sao để thoát khỏi đây mới là quan trọng nhất.”
Nói xong, cô hơi chau mày rồi tiếp tục:
“Ở mức độ nào đó thì sự sắp xếp của đối thủ cũng chính là phương hướng của chúng ta, vì không thể thành lập phòng thí nghiệm ở khu vực bị hồi ức bao trùm, đồng thời phóng xạ của lực lượng tinh thần cũng sẽ gây ảnh hưởng đến số liệu thí nghiệm.”
“Cho nên, chỉ cần chúng ta thoát ra khỏi cảnh tượng này thì khoảng cách đến phòng thí nghiệm sẽ gần hơn được một bước.”
“...........”
Nói tới đây, cô lại dừng một hồi rồi mới nói tiếp:
“Nhưng nếu muốn thoát khỏi đây.....”
“Điều duy nhất mà hiện tại chúng ta có thể xác định chúng là manh mối mà Đan Binh cung cấp.”
“...............”
Lục Tân hơi kinh ngạc, mình đã cung cấp gì đâu?
Rõ ràng hắn chỉ mới nói một câu, những người này hình như là còn sống đấy?
“Không phải ngươi nói chắc chắn họ còn sống, là vật thể thật sự tồn tại đó sao?”
Trần Tinh quay đầu nhìn Lục Tân, hạ giọng nói:
“Ngươi không dùng hai chữ người sống là vì không chắc chắn à?”
“A? ’’
Lục Tân vô thức nhìn em gái.
Con bé lại làm như không nhìn thấy hắn.
Lục Tân tức giận trừng mắt nhìn em gái, rồi hắn lại thấy Trần Tinh nhìn mình, chỉ đành gật đầu.
“Vậy đã đủ rồi.”
Dáng vẻ Trần Tinh nhìn Lục Tân như thể đang nói chuyện với em gái.
Vẻ mặt của cô trông rất kỳ lạ, giống như là đã thích ứng được rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất