Mặt Trăng Đỏ

Chương 650: Thoát Khỏi Thành Phố

Chương 650: Thoát Khỏi Thành Phố


Về điểm này thì cô cứng cỏi hơn Thằn Lằn rồi, Thằn Lằn vừa nhìn thấy Lục Tân nói chuyện với em gái liền nhân lúc không ai chú ý mà lùi lại hai bước, vẻ mặt rất cảnh giác.
Trần Tinh lại quay đầu nhìn về đám người đi trên đường, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh:
"Hiện tại chúng ta đã bị ảnh hưởng, nhìn thấy cái gì đều thật giả lẫn lộn, thực ra dù họ là người thật hay là giả cũng không đáng sợ, đáng sợ là đối thủ sẽ nhờ hiện tượng giả này mà tấn công hoặc đánh lén chúng ta, còn chúng ta mà muốn thoát khỏi đây thì điều quan trọng nhất chính là phải tự bảo vệ được mình."
"Vì vậy, nếu đối thủ có dự định phái những "thứ còn sống" đến để chống đối với chúng ta, vậy thì tại sao chúng ta không lợi dụng bọn chúng để bảo mình mình?"
Nói xong, cô nhẹ nhàng tháo kính râm xuống, vắt ở trước ngực rồi dụi dụi mắt:
"Chỉ cần là mấy thứ còn sống, còn có ý thức, thì có lẽ ta có thể sử dụng năng lực để ảnh hưởng bọn chúng."
"Hả?"
Lục Tân và Thằn Lằn kinh ngạc nhìn cô.
Lục Tân thì nhìn mặt còn Thằn Lằn thì nhìn mắt kính.
"Ô nhiễm ngược chính là tiến hành ảnh hưởng một phần hoặc tổng thể khu vực ô nhiễm của đối phương, từ đó tạo ra điều kiện có lợi."
Trần Tinh nhẹ nhàng nói:
"Đây là chương trình học cao cấp cần huấn luyện cho nhân tài cấp bốn, cả hai người các ngươi đều chưa được học."
"Trong quá trình này, nếu đối phương chỉ có một người, vậy thì không sao, nhưng nếu đối phương có cường độ tinh thần mạnh mẽ, vậy thì nó nhất định sẽ đấu lực lượng tinh thần với ta, lực lượng tinh thần của ta sẽ tiêu hao khá nhanh...."
"Cho nên, các ngươi cần phải ở bên cạnh bảo vệ ta."
"..........."
Hai người Lục Tân và Thằn Lằn liếc nhìn nhau rồi cùng gật đầu:
"Vâng!"
Họ vừa nói xong liền biến thành hai vệ sĩ ân cần chạy đến bên cạnh Trần Tinh, tận tâm bảo vệ.
Em gái thì ở bên cạnh nghiên đầu quan sát hai người họ.

“Xoẹttttt…”
Thằn Lằn và Lục Tân ngạc nhiên nhìn những thay đổi xung quanh họ.
Sau khi Trần Tinh sử dụng năng lực của mình, con phố vốn đang náo nhiệt bỗng nhiên thay đổi ngay lập tức. Từng người đi bộ nhàn nhã trên đường bỗng nhiên trở nên cảnh giác. Họ xếp thành từng nhóm ba người, tạo thành tuyến phòng thủ “ba lớp” bằng người, sau đó hung hăng lao về phía đám người Trần Tinh và Lục Tân.
Cứ như thể hơn một trăm vệ binh trong quân doanh đột ngột xuất hiện sau đó lập tức áp sát họ.
Trong suốt quá trình này, mắt của Trần Tinh vẫn luôn đỏ như máu.
Cô loạng choạng bước đi trên con đường, hình như cô đang phải chịu áp lực rất lớn.
Sau khi gặp được Lục Tân và Thằn Lằn, họ vội vã chạy tới chỗ Trần Tinh. Hai người muốn nâng cô ấy lên nhưng Trần Tinh liếc nhìn Thằn Lằn rồi đẩy hắn sang một bên, sau đó cô đặt tay lên vai Lục Tân, để hắn đỡ cơ thể của mình, nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Những người xung quanh cảnh giác đánh giá họ như những tên du côn giang hồ, trốn sang bên cạnh.
Họ tiếp tục sải từng bước dài, như thể đã sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm mà băng qua đường, nhanh chóng tiến về phía trung tâm thành phố.
………
“Két…”
Sau khi đi vào sâu bên trong chủ thành, họ dần dần nhận ra một số thay đổi khác đang diễn ra.
Thành phố này thoạt nhìn có vẻ rất phồn thịnh, tráng lệ, giống như một sân khấu khổng lồ. Khi họ đi vào giữa sân khấu đó, mọi thứ xung quanh đều gọn gàng, trật tự. Nhưng khi họ vào sâu hơn nữa thì đụng phải một vật giống tấm màn sân khấu, tấm màn đó đột nhiên bị căng ra, sau đó nó bắt đầu biến đổi hình dạng và phát ra âm thanh giống như sắt thép khi bị uốn cong.
“Xong rồi đúng không…”
Đám người Lục Tân dừng bước rồi nhìn nhau, tất cả đều rất bình tĩnh.
Con đường trước mặt bỗng nhiên kéo dài ra và bắt đầu biến dạng.
Các tòa nhà xung quanh cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu xuất hiện những biến đổi bất thường.
Ngay cả những ngọn đèn cũng bị kéo dài ra, trở thành những đường sáng.
Những điều này chứng tỏ thành phố này là đồ giả. Nói cách khác, thế giới giả lập họ đang thấy đã đi đến giới hạn của nó. Nếu thành phố giả tạo này có biên giới, thì họ đang dần dần vượt qua biên giới này..
“Hừ…”
Thằn lằn nhỏ giọng nói:
“Cũng may ta sớm thoát khỏi nơi ma quái này, tìm được nguồn gốc của nó. Nếu ở lại thành phố này càng lâu, ta càng không nỡ rời đi. Ta suýt nữa thì đã bị cô bé ở đây dụ dỗ… “
“Đây là hiệu ứng của hồi ức.”
Trần Tinh đứng giữa hai người, cánh tay đang choàng qua vai Lục Tân, trầm giọng nói:
“Nếu ta đoán đúng, ngươi ở đây càng lâu thì sẽ bị ô nhiễm sẽ càng sâu. Sau cùng, ngươi sẽ bị mắc kẹt trong hồi ức và không bao giờ muốn rời xa nơi này…”
Lục Tân nghe họ nói chuyện, sau đó nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của họ, hắn cảm thấy hơi bỡ ngỡ.
Hắn cũng nhìn thấy thành phố này, có nghĩa hắn cũng bị ô nhiễm giống như họ, nhưng hắn hình như không hề có cảm giác muốn ở lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất