Mặt Trăng Đỏ

Chương 65: Giai Đoạn Thứ Hai

Chương 65: Giai Đoạn Thứ Hai


"Bất kể thế nào, nếu hắn thật sự động được vào tóc giả mà không làm ngươi phát hiện, có nghĩa không chỉ cường độ tinh thần của hắn rất mạnh mà kỹ năng sử dụng niệm lực của hắn cũng rất nhuần nhuyễn, mức độ khống chế rất cao, việc này…”
"Cường độ tinh thần của hắn quả thật rất cao, hẳn phải hơn bốn trăm, thậm chí có thể…”
Trong cuộc họp ở căn cứ vệ binh lần trước, từng có người suy luận cường độ tinh thần của Lục Tân phải tầm hơn ba trăm, ý kiến này đã rước về một rổ lời cảm thán lẫn kinh ngạc. Nhưng bây giờ lại có hơn một nửa số người để lộ biểu cảm phấn khích khi nghe thấy câu đó.
"Sao ta có cảm giác, có khi cường độ tinh thần của hắn đã vượt qua ngưỡng năm trăm nhỉ?"
"Kiểu gì cũng là con số rất lớn. Cường độ tinh thần nền đã như vậy, nếu được tăng cường thêm lần nữa…Rất có thể sẽ trực tiếp bước vào giai đoạn thứ hai?"
"…."
Trong tiếng bàn tán ngạc nhiên của những người xung quanh, Trần Tinh yên lặng ghi chú lên văn kiện, sau đó ngẩng đầu lên hỏi:
"Ý của những người khác thì sao?"
Nghe cô hỏi vậy, mấy vị giáo sư khác cũng lần lượt phát biểu ý kiến của bản thân.
Có người rất tán thưởng thiên phú của Lục Tân, có người công nhận kỹ năng sử dụng năng lực của hắn rất ổn định, cũng có người bày tỏ thái độ tiếc nuối đối với chuyện hắn từ chối sử dụng súng.
Cuối cùng, tất cả dồn tầm mắt về phía một người phụ nữ trung niên có mái tóc quăn bồng bềnh, khí chất ngời ngời.
Thật ra, trong suốt quá trình kiểm tra, cô chưa từng tham dự lần nào, thậm chí cũng chưa một lần tiếp xúc gần với Lục Tân. Hơn nữa, cảm giác cô mang lại cũng hơi khác biệt so với các giáo sư và các nghiên cứu viên khác. Những người kia thoạt nhìn có hơi cuồng nhiệt, còn cô thì trông khá là bình tĩnh…
"Chuyên ngành của ta là nghiên cứu về sự thần bí của mặt trăng đỏ!"
Khi nhìn thấy tầm mắt của mọi người đang đổ dồn về mình, cô lập tức mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật, mục đích chính để ta tới đây lần này là vì để xác định một sự thật, qua những cuộc trò truyện của bác sĩ Chu Cầm, hay là qua sự quan sát của giáo sư Trần, tất cả đều chỉ rõ ra rằng bên cạnh hắn đúng là đang tồn tại một “người thân” mà chúng ta không thể nhìn thấy, ở một mức nào đó, hắn rất như bị tinh thần phân liệt!"
Cô ngừng lại lấy hơi rồi nói tiếp: "Mà mục đích ta tới đây là muốn xác định rõ, lỡ hắn không phải bị tinh thần phân liệt thì sao? Lỡ như thật sự có một thể tinh thần mà chúng ta không nhìn thấy được đang ở bên cạnh hắn, hơn nữa có khả năng chính nó đã cho hắn năng lực như thế?"
"….”
Những lời này thành công khiến mấy vị giáo sư và nghiên cứu viên khác ngây người. Thân là người nghiên cứu, thứ mà họ tin tưởng là sự thật và các con số, không ít thì nhiều, ai trong số họ cũng cảm thấy bản thân không chung sóng não với người phụ nữ trước mặt này.
Cô giống như một bà đồng hơn là một nhà nghiên cứu khoa học!
Sau khi nói tới đây, người phụ nữ tự xưng là nhà nghiên cứu sự thần bí của mặt trăng đỏ khẽ động đậy, rút từ trong người ra một dụng cụ màu đen, hình dáng như một cái hộp, đặt lên bàn. Ai cũng nhìn thấy được, chỉ số phản ứng trên dụng cụ đã được điều chỉnh đến mức lớn nhất.
Nữ giáo sư nói: "Vì vậy từ nãy tới giờ ta vẫn đang kiểm tra, xem thử có phải bên cạnh hắn đang hiện diện một thể tinh thần khác hay không. Ta đã bố trí ở đây mười cái dụng cụ như vầy với đủ mọi góc độ và vị trí. Tiếc rằng, dù đã dùng máy kiểm tra tiên tiến nhất do Viện nghiên cứu Nguyệt Thực chế tạo, điều chỉnh đến trạng thái nhạy cảm nhất, ta vẫn không thể bắt được bất kỳ dao động tinh thần nào không thống nhất với hành động của cá nhân hắn. Trên lý thuyết, nếu bên cạnh hắn có tồn tại thể tinh thần khác, dù hành động của cả hai bên có đồng bộ tới cỡ nào, chúng ta vẫn sẽ tìm thấy được một vài dấu vết không ăn khớp với nhau còn sót lại…Huống hồ chi chính hắn đã từng nói rằng “người thân” của hắn không quá nghe lời!”
"….”
Nói tới đây, cô tỏ ra hơi tiếc nuối:
"Vì thế ta chỉ đành thừa nhận, nhân vật “người thân” này là do chính hắn tưởng tượng ra!"
Những giáo sư ngồi xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, người phụ nữ tóc quăn đã tiếp lời:
"Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng dụng cụ kiểm tra còn chưa đủ nhạy…”
Vừa nói, cô vừa khẽ liếm môi một cái, hai mắt hơi sáng lên, gương mặt dường như cũng trẻ ra đôi chút: “Nếu có thể mở hộp sọ của hắn ra…”
“…”
Mấy giáo sư khác lại lộ ra biểu cảm có hơi kỳ lạ.
Đúng lúc này, giáo sư Trần gõ gõ bàn:
"Còn một vấn đề, cái chết của người dệt mộng kia…”
Khi nói ra những lời này, ánh mắt của hắn cũng đổ về phía bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý khẽ lắc đầu:
"Vấn đề này giáo sư Bạch cũng từng đề cập đến, tuy không thể hỏi thẳng hắn chuyện này, nhưng ta đã sắp xếp một vài thứ. Phía sau lưng ta là nơi mà hắn chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, vì vậy, ta đã dán ảnh chụp của người dệt mộng ở đó. Nếu hắn từng nhìn thấy người dệt mộng, nhất định sẽ có phản ứng với tấm ảnh, thế nhưng biểu hiện của hắn cho thấy, hắn không quen biết gì người dệt mộng này. Do đó, chúng ta có thể xác định…”
Cuối cùng, vị giáo sư Trần hói đầu kết luận:
"Tiềm lực của hắn rất lớn, tam quan cũng rất ngay thẳng, trí óc minh mẫn, triệu chứng phân liệt…cũng khá rõ ràng?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất