Chương 66: Tán Thành
Những người đang ngồi xung quanh đều nhất trí gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
"Điều này cũng chứng tỏ đúng là hắn có tiềm ẩn mức độ nguy hiểm nhất định?"
"Tất nhiên là có nguy hiểm…”
Giáo sư Trần quay đầu nhìn về phía Trần Tinh.
Trong khi những người ở đây còn đang thảo luận, Trần Tinh đã ghi chú lại toàn bộ ý kiến của họ. Lúc này, khi thấy mọi người đều quay sang nhìn mình, cô đóng tập văn kiện lại, theo thói quen xoay trong chiếc bút màu đen trong tay, trầm ngâm suy nghĩ một lát mới nói: "Vấn đề còn sót lại cũng là chuyện quan trọng nhất, về chuyện dẫn dắt hắn, mấy giáo sư thấy thế nào?"
Vài vị giáo sư âm thầm liếc nhìn nhau, giáo sư Trần là người đầu tiên giơ tay lên:
"Tán thành!"
Thấy thế, những người khác cũng lập tức giơ tay biểu quyết:
"Tán thành!"
"Tán thành!"
"Chưa xác định!"
"Tiềm lực lớn như vậy, đương nhiên phải tiến hành dẫn dắt rồi!"
"Vô cùng tán thành!"
Người cuối cùng giơ tay chính là nữ chuyên gia ngành thần bí học kia. Sau khi từ tốn giơ tay, cô lạnh lùng nói: “Hơn nữa, ta kiến nghị sắp xếp cho hắn nhiều nhiệm vụ hơn để chúng ta có thể sưu tầm được các số liệu liên quan!"
Câu nói này lập tức thu về một loạt tiếng hô "Tán thành" và "Ủng hộ".
"Chuyện này…”
Kết quả sơ khởi khiến Trần Tinh có hơi do dự.
Thật ra, căn cứ vào hiểu biết của cô về Lục Tân trước đó, lần họp này quả thật cô khá chắc rằng sáu vị giáo sư sẽ đồng ý đề nghị dẫn dắt hắn. Nhưng điều mà cô không thể đoán trước được đó là câu trả lời của sáu vị giáo sư lại thống nhất một cách bất ngờ như vậy. Người duy nhất nói "Chưa xác định" cũng là vì cần thời gian để phân tích xong mẫu huyết thanh của Lục Tân, bởi vậy mới chưa thể đưa ra được đáp án cuối cùng.
Hơn nữa, theo quy định của thành phố Thanh Cảng, nếu có ba trong số sáu vị giáo sư đưa ra lời đồng thuận, kết quả cuối cùng đã được định đoạt.
Bởi vì vị giáo sư thứ bảy, giáo sư Bạch, là người đồng ý với ý kiến kia ngay từ đầu.
"Nhóc Trần Tinh, ngươi có biết vì sao dù biết rõ hắn có nhiều điểm lạ thường nhưng ta vẫn ủng hộ quyết định dẫn dắt không?"
Dường như vị kia giáo sư Trần đã nhìn thấu nghi hoặc trong đầu Trần Tinh nên hắn cười cười, giải đáp cho cô: "Những người như chúng ta, hầu hết đã trải qua sự khủng hoảng của những ngày đầu khi sự kiện Ánh Trăng Máu xảy ra, cũng đã đi qua thời kỳ mê mang khi trùng kiến lại nền văn mình nhân loại, cũng từng luống cuống cả tay chân khi sự kiện ô nhiễm tinh thần xuất hiện, vì thế dần dà chúng ta đã hiểu ra một điều, đối diện với những chuyện quỷ dị, méo mó như vầy, dù là trốn tránh hay che giấu cũng không phải biện pháp hữu hiệu! Chỉ có đối diện với nó, tìm hiểu nó, sau đó lợi dụng nó mới là cách thức hiệu quả nhất! Mà người thanh niên kia, tính tình hiền lành, tiềm năng lại lớn, hơn nữa còn có một ít vấn đề chúng ta không thể giải thích được…ngươi nói xem, còn ai thích hợp để chúng ta nghiên cứu hơn?”
“…”
"À thì…”
Trần Tinh lập tức hồi thần. Nhìn mấy vị giáo sư trên đầu đã không còn bao nhiêu cọng tóc, thậm chí cả vị nữ chuyên gia phái thần bí học và bác sĩ tâm lý, ai cũng không thể giấu nổi biểu cảm mong đợi trên mặt, thậm chí còn ẩn chứa vài phần điên cuồng, nhiệt huyết. Điều này khiến cô cũng cảm thấy hết cách, không nói được gì.
"Chả trách sao ngay cả dị biến giả cũng thích gọi họ là quái vật…”
"Người anh em, ngươi phát hiện bản thân có năng lực từ khi nào?"
Trong một phòng làm việc khác, Lục Tân và Thằn Lằn đang cùng ngồi ngây ngốc ở đó. Trước mặt mỗi người đặt một ly cà phê và một đĩa kẹo, chỉ là hình như chẳng ai có ý định đụng vào ly cà phê. Thằn Lằn thoạt nhìn là không để ý đến, chỉ chăm chú hí hoái với đống súng ống và dao găm trước mặt, về phần Lục Tân là do trời đã tối nên không muốn uống cà phê, tránh cho tí nữa mất ngủ.
Còn về đống kẹo, không phải Lục Tân khách khí gì. Không biết có phải Trần Tinh cố tình dặn dò hay không mà số kẹo lần này nhiều hơn hồi ở căn cứ vệ binh kha khá, hơn nữa chủng loại cũng khá phong phú. Chẳng lẽ từ sau nhiệm vụ lần trước, cô đã nhớ kỹ là em gái thích ăn kẹo?
Vừa nãy cô bé cũng từng vươn tay tính lấy ăn, nhưng Lục Tân không đồng ý. Hắn quay sang giải thích cho cô bé rằng trẻ con không nên ăn quá nhiều kẹo, sẽ bị sâu răng. Nhưng thực tế là vì Lục Tân muốn giữ lại làm phần thưởng, tránh việc sau này cô bé cáu kỉnh lên không dễ dụ …
"Phát hiện mình có năng lực?"
Nghe thấy câu hỏi của Thằn Lằn, Lục Tân quay đầu nhìn về phía hắn theo bản năng, trên mặt thoáng hiện vẻ khó hiểu.
"Đúng thế!"
Thằn Lằn vừa cười trả lời, vừa thoăn thoắt tháo khẩu súng lục Barretta 92F trong tay ra, lau sạch từng bộ phận, rồi lại lắp vào như cũ. Bên cạnh đó, trên tấm vải lụa màu đen ở trước mặt hắn còn đặt một cây súng cùng loại khác, cùng với ba con dao găm có chuôi màu đen, dài chừng mười tám xen-ti-mét. Phía trên chuôi đao và thân súng có viết lộn xộn vài cái tên, còn hắn thì cầm lấy chúng lau đi lau lại.