Chương 651: Đi Ra
“Đừng chủ quan.”
Trần Tinh nhìn cảnh vật xung quanh đang bị biến dạng, cô trầm giọng nhắc nhở:
“Ta có thể cảm nhận được, hình như sâu bên trong quang cảnh đường phố giả tạo này, có thứ gì đó rất lợi hại đang quan sát chúng ta, có lẽ nó đang tìm mọi cách thủ tiêu chúng ta, nên ta phải mau nhanh chóng rời khỏi nơi này. Có lẽ nó sẽ tấn công vào lúc chúng ta mất cảnh giác...”
Thằn Lằn cười nói:
“Đội trưởng yên tâm, mọi người đều hiểu đạo lý này, ai mà lại dám buông lỏng cảnh giác vào lúc này cơ chứ?”
Lục Tân lại ngơ ngác, hắn thế mà lại thực sự buông lỏng cảnh giác….
.........
“Mau mang mũ phòng hộ và kính bảo hộ.”
Trần Tinh thì thào, kéo một chiếc mũ trùm kín phía sau bộ quân phục để bảo vệ khuôn mặt, sau đó cô lấy ra một cặp kính bảo hộ rồi đeo vào, thấp giọng nói:
“Khi ở trong thành phố này, bị ô nhiễm máu thịt là đáng sợ nhất, nên ta đã chuẩn bị bộ đồ này, nhưng các ngươi cần lưu ý rằng bộ đồ này chỉ có tác dụng phòng thủ ở một mức độ nhất định...”
Lục Tân làm theo, nhưng Thằn Lằn không mang theo mũ trùm đầu, cũng không mang găng tay.
Trần Tinh cũng không trách hắn. Cô biết hắn là dị biến giả hệ Người Nhện, năng lực chủ yếu của hắn chính là có thể linh cảm được các tình huống nguy hiểm xung quanh. Thằn Lằn không mặc những món đồ bảo hộ này vì chúng sẽ làm giảm khả năng linh cảm của hắn.
Còn Lục Tân... hắn vẫn rất ngoan, bởi vì hắn không phải là hệ người Nhện thuần tuý.
“Được rồi, chuẩn bị... xông ra ngoài!”
Nhìn thấy hai thành viên trong đội đã chuẩn bị xong, Trần Tinh cũng hít sâu một hơi, đột nhiên thấp giọng khẽ quát một tiếng.
Đúng lúc này, họ đột ngột tăng tốc rồi đồng loạt lao ra ngoài, khiến cho những người đang vây quanh họ vô cùng bất ngờ. Quang cảnh xung quanh phóng to ra, giống như một bức tranh đang bị kéo căng, khiến tất cả nhân dạng trở nên kỳ quái, không chân thực.
Cùng lúc đó, một luồng khí huyết hôi tanh nồng đậm tràn vào chóp mũi, giống như họ đang tiến đến gần một lò mổ đã bị mất điện nhiều ngày trong mùa hè nóng bức.
Mùi hăng nồng này tương phản mạnh mẽ với con phố nhộn nhịp và sạch sẽ trước mặt họ.
Ngay sau đó, hình như có thứ gì đó nặng nề rơi xuống, đập vào đỉnh đầu họ.
“Để đó cho ta…”
Thằn Lằn thì thầm rồi thuần thục rút súng ra.
Hắn nhìn lên trên nhưng không thấy gì, chỉ cảm nhận được một luồng gió thổi cực kỳ mạnh.
Đây là lý do tại sao Thằn Lằn không mang mũ bảo hộ. Hắn là hệ Người Nhện, ngay cả khi năng lực cốt lõi của hắn không thể cảm nhận được điều gì bất thường, cơ thể hắn vẫn tự động tránh né nguy hiểm tiềm ẩn thông qua những chi tiết nhỏ bé.
Hắn ta hét lên, không thèm nhìn bên trên mà theo bản năng bắn một phát vào cơn gió mạnh trên đầu.
“Rắc…”
Trên đỉnh đầu xuất hiện một vòng cung hồ quang điện, mơ hồ phác họa ra hình dáng một cái xúc tu loang lổ máu thịt.
Những xúc tu đó bị viên đạn hồ quang điện đốt cháy, khiến động tác của chúng trở nên cứng đờ, chuyển động của chúng cũng hơi chậm lại.
Cùng lúc đó, hồng quang trong mắt Trần Tinh đạt đến cực điểm, những người xung quanh đều nhanh chân lao về phía trước.
Lục Tân đang ôm vai Trần Tinh, hắn vừa đưa cô đi về phía trước vừa liếc nhìn em gái bên cạnh. Cô bé đã sớm hiểu ý của Lục Tân, nên chỉ tươi cười chạy nhanh về phía trước, thậm chí vượt qua “lá chắn” bằng người xung quanh hắn.
“Rắc rắc…”
Khi họ đồng loạt lao ra, âm thanh nứt vỡ trở nên rõ ràng hơn, mọi thứ xung quanh đột nhiên sụp đổ và tan tành ngay tức khắc.
Lục Tân thấy trước mặt tối sầm lại, đường phố náo nhiệt và ánh đèn màu sắc ở xung quanh đều biến mất.
Lúc này, ba người họ đang đứng giữa một ngã tư đổ nát, hai bên chỉ có những tòa nhà tối om, cảnh tượng phồn hoa ban đầu đều không còn. Trên con đường đổ nát, trống hoắc, cứ cách một, hai trăm mét lại có một ngọn đèn đường yếu ớt chiếu sáng những chiếc xe vô chủ đậu lộn xộn nối tiếp nhau.
Một bầy quái vật hình dạng giống người thường đang đang bao vây họ, biểu cảm của chúng vô cùng quái dị, còn cơ thể đều đã bị thối rữa. Chúng bao vây họ vừa giống như những cọc gỗ, vừa giống như những người vệ sĩ, trung thành và dũng cảm.
Xúc tu bị cháy xém ở phía sau và hai cái xúc tu ở phía trước đang nhanh chóng lùi về bóng đêm. Trên mặt đất còn sót lại mấy mảnh thịt nhìn giống như cá chạch.
Khi họ đồng loạt lao ra, Thằn Lằn đã cảm nhận những xúc tu ở trên đầu nên đã đả thương chúng bằng một viên đạn đặc thù. Một vài cái xúc tu ở đằng trước lao ra nhưng bị em gái túm lại ngay lập tức.
.........
“Ồ, thứ đồ chơi này đã bảo vệ chúng ta sao?”
Thằn Lằn nhìn Trần Tinh vẫn còn bị ảnh hưởng ở bên cạnh, sau đó lại nhìn con quái vật ngập ngụa máu thịt phía trước, trong lòng đột nhiên không biết nghĩ gì, hắn rùng mình một cái:
“Em gái mặc váy ngắn lúc nãy cũng là thứ này à?”
Lục Tân và Trần Tinh đều thèm quan tâm đến hắn ta.
“Cuối cùng cũng đi ra...”
Trần Tinh trầm giọng nói, Lục Tân đỡ cô đi về phía trước, đứng cách những con quái vật ngập ngụa máu thịt này vài bước chân.
Ánh sáng màu đỏ bên trong con ngươi của cô đột nhiên biến mất.