Chương 653: Tập Kích
“Trong số liệu thực mà ta có thể nhận thức được, đột nhiên có thêm một vài số liệu...”
Bác sĩ chậm rãi nói, khẽ lắc đầu:
“Không đúng, không phải là có thêm một vài số liệu, mà là có rất nhiều số liệu như vậy. Cho nên, nó tạm thời làm nhiễu loạn những tính toán của ta. Cảm giác này.... Giống như có một người rất lợi hại đang nhìn ta.... Không đúng, không phải là một người đang nhìn ta, mà cảm giác giống như có rất nhiều người đang nhìn ta vậy...”
Bệnh nhân đeo mặt nạ búp bê mập mạp lên tiếng:
“Da mặt ngươi dày như vậy, còn sợ bị nhìn sao?”
Bác sĩ khẽ thở dài rồi nói:
“Ta không sợ bị nhìn, nhưng...”
“Nếu có cảm giác ai đó đang dán sát vào mặt của ngươi để nhìn thì thế nào?”
“...”
Nói xong, hắn lại tiến lên một bước, thế giới trừu tượng xung quanh bắt đầu tan vỡ.
Sau khi chút ảnh hưởng cuối cùng của thành phố phồn hoa giả tạo này đối với họ dần mất đi, họ đã nhận ra hiện tại mình đang ở đâu. Đó là một con hẻm chật chội, xung quanh tối om.
Con hẻm không dài, đi về phía trước hơn chục mét là có thể thấy chút ánh sáng. Nhưng chỗ họ đang đứng hoàn toàn nằm trong bóng tối, duỗi tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón.
“Có phải chúng ta đã bị bao vây không?”
Bác sĩ khẽ thở dàirồi đột nhiên giơ con dao mổ sắc bén trong tay lên, rạch chính xác vào một chỗ.
Tuy nhiên, khi con dao mổ của hắn sắp tiếp cận mục tiêu.
Nó đã đột ngột dừng lại.
Một nhãn cầu cực lớn với ánh sáng màu bỗng xuất hiện trước con dao mổ.
Nhãn cầu có kích thước bằng một quả bóng rổ, phần lòng trắng được bao phủ bởi rất nhiều tơ máu, con ngươi tối đen không thấy đáy, một số mạch máu và thịt thối vươn ra ở mặt sau nhãn cầu và nối liền với bức tường bên cạnh. Lúc này, nó đang chuyển động rất nhanhrồi nhìn chằm chằm vào họ.
Dường như ánh mắt này có một khả năng ma thuật nào đó, buộc con dao mổ trong tay bác sĩ phải dừng lại.
“Soạt!”
Hai bệnh nhân khác sốt sắng muốn lùi về phía sau, họ không có ý định cứu đội trưởng.
Nhưng họ chỉ lùi về phía sau được một bước, rồi đột ngột dừng lại.
Họ đều cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ, trong nháy mắt họ đã hiểu ra những lời bác sĩ vừa nói.
Cảm giác có một con mắt đang dán sát vào mặt mình.
Cảm giác này khiến thân thể họ trở nên cứng đờ. Khi chậm rãi xoay người lại, họ thấy trong con hẽm nhỏ càng ngày càng có nhiều con mắt đang mở ra.
Một số mọc trên tường, một số mọc trên mặt đất, một số mọc trong những thùng rác bị rỉ sét bên cạnh, một số khác xuất hiện dưới những chiếc đèn đường bị vỡ, thậm chí một số còn ở ngay dưới chân họ, đang nhìn họ chằm chằm.
Lúc này, cả con hẻm đã trở thành thế giới của những đôi mắt.
Chúng dày đặc, đỏ tươi và đáng sợ.
Chúng nhìn họ chằm chằm từ mọi góc độ, không bỏ sót bất kỳ khe hở nào.
Họ muốn nói điều gì đó, nhưng khi mở miệng ra lại quên mất mình muốn nói gì.
Lúc này, cả ba người đều có cảm giác như bị nhìn thấu tất cả mọi bí mật.
Cảm giác trống trải này giống như muốn nhấn chìm họ.
“Nếu đã căm ghét nhau, tại sao không nhân cơ hội này để giết bọn chúng đi?”
Trong con hẻm nhỏ với vô số con mắt, một giọng nói lanh lảnh, tao nhã và lý trí chợt nhẹ nhàng vang lên.
“Các ngươi có căm ghét nhau không?”
Nghe xong câu này, ba người đều vô thức muốn phản bác.
“Nếu các ngươi đã căm ghét nhau, tại sao không nhân cơ hội này để giết bọn chúng đi?”
Giọng nói đó lại vang lên với nội dung, tốc độ và ngữ điệu không có gì thay đổi.
Cả ba người đều không lên tiếng.
Giọng nói này tinh tế, bình tĩnh và lý trí, giống như một sức mạnh nào đó xuyên vào tâm trí họ.
Trong lòng họ có cảm giác giống như: Thì ra những suy nghĩ của ta đã bị nhìn thấu.
…
“Kẹt kẹt…”
Cùng lúc đó, Hạ Trùng mở một cánh cửa và bước ra ngoài cùng với hai đồng đội khác.
Cô ta trực tiếp sử dụng khả năng của mình để rời khỏi khu vực bị bao phủ bởi thành phố giả mà không gặp phải nguy hiểm gì, có điều, vì lúc này cô ta đang đến gần trung tâm thành phố nên cô ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi cô ta mở cửa?
Khi dẫn các đồng đội ra khỏi cửa, họ phát hiện phía sau cánh cửa tối đen như mực, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.
“Tách!”
Một đồng đội bật đèn pin và chiếu ra xung quanh, thấy được không khí xung quanh đầy bụi bặm, cột nhà rất to và những chiếc ô tô bị bỏ hoang.
Họ đang ở trong một bãi đậu xe.
“Có lẽ bây giờ chúng ta đang ở rất gần trung tâm thành phố.”
Hạ Trùng nhẹ nhàng nói:
“Tìm đường ra trướcrồi xác định vị trí của mình rồi nghĩ cách tìm ra vị trí cụ thể của phòng thí nghiệm.”
Hai đồng đội khác đều gật đầu đồng ý, họ bắt đầu tìm đường ra khỏi bãi đậu xe.
Bãi đậu xe tối om, yên lặng chết chóc, không gian xung quanh có vẻ rất rộng rãi, trống trải và hoang vắng.
Một đồng đội đột ngột dừng lại và cảnh giác nhìn lên:
“Các ngươi có nghe thấy gì không?”
Những người khác vội nhìn xung quanh rồi hỏi:
“Cái gì?”
Người đồng đội kia hơi khó chịu lắc cổ và nói:
“Tiếng khóc…của trẻ sơ sinh…”
“…”
Những người khác vừa cảnh giác, vừa vô thức lắng tai nghe.