Chương 654: Bảo Vệ Tốt Đội Trưởng
Chẳng mấy chốc, họ cũng nghe thấy tiếng khóc khe khẽ, giống như trẻ sơ sinh đang nấp trong một góc tối nào đó rồi khóc thút thít.
Cùng lúc đó, mùi máu tanh tràn vào khoang mũi, càng ngày càng nồng nặc.
“Không hay rồi…”
Một nữ đồng đội hệ nhện đột nhiên quay người về phía sau, rồi nhanh chóng lùi ra xa hai ba mét.
Trong bóng tối, một bóng đen đang đánh mạnh vào vị trí cô vừa đứng.
Hai chiếc đèn pin đồng thời chiếu sang.
Họ trông thấy một cái xúc tu với máu thịt đang nhúc nhích, nó từ từ rút vào khoảng không bị bóng đen bao trùm ở phía sau.
“Pằng!”
Hạ Trùng nổ súng, viên đạn đã bắn trúng mục tiêu ngay khoảnh khắc cái xúc tu rút lại.
Trong bóng tối, hồ quang màu xanh lam cùng với âm thanh rè rè của dòng điện giống như có thứ gì đó đang vặn vẹo dữ dội.
Mùi máu tanh càng nồng nặc.
“Đỉnh đầu…”
Một đồng đội bất ngờ hét lên, họ đồng thời tản ra, rồi chiếu đèn pin lên trần nhà.
Lúc này, họ đang ở trong một ga ra dưới tầng hầm của tòa nhà. Nhờ ánh sáng của đèn pin, họ trông thấy lúc này, trần nhà vốn bằng thép và bê tông đã bị một con quái vật máu thịt to lớn chiếm cứ.
Khắp cơ thể nó là những cái xúc tu xù xì, đầy gai và đáng sợ.
Giữa trần nhà có một con quái vật có hình dáng trẻ sơ sinh mập mạp và xanh xao đang treo ngược bên trên.
Dù nó có hình dáng của trẻ sơ sinh, nhưng trên thực tế, cơ thể nó dài đến hai mét, trông cường tráng hơn cả người trưởng thành.
Hai con mắt đều có màu trắng và trống rỗng, nhưng trên khuôn mặt giống như trẻ sơ sinh lại hiện lên một nụ cười quỷ dị.
“Soạt soạt…”
Sau khi bị đèn pin chiếu vào, nó có vẻ sợ hãi, nhanh chóng bò ra xa như một con nhện.
“Oa…”
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh lại vang lên.
Tiếng khóc này khiến xung quanh trở nên thay đổi, máu thịt tanh tưởi nặng nề rơi xuống đất từ bốn phía, giống như một bức màn bằng thịt dày cộp, chồng chất và phình to. Những cái xúc tu to lớn từ từ di chuyển và kéo dài trong bóng tối sâu thẳm của bãi đậu xe, như thể biến không gian tối tăm mà ánh sáng không thể chạm tới xung quanh thành một vùng biển bí ẩn và ngập tràn nguy hiểm.
Họ nhận ra họ đã bị mắc kẹt trong máu thịt.
…
“Đi thôi!”
Trần Tinh thở hổn hển lấy hơi rồi rút tay khỏi vai của Lục Tân, cô đi về phía trước.
Dù hiện tại cô khá uể oải nhưng vẫn bình tĩnh:
“Nếu phòng thí nghiệm không muốn bị ai tìm thấy, họ sẽ không chỉ bố trí ô nhiễm cổ quái như vậy. Phòng thí nghiệm lúc trước chúng ta ghé qua không chừng đã bị phục kích, đã đến lúc phút huy năng lực của các ngươi rồi.”
“Một người đi trước do thám, một người đi sau bảo vệ ta.”
“…”
Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em gái hắn.
Thằn Lằn cảnh giác nhìn xung quanh, lập tức rút hai cây thương ra, nhanh chân chạy tới chỗ Trần Tinh, hắn đã quyết định xong xuôi, cho dù gặp bất kì nguy hiểm nào cũng phải bảo vệ đội trưởng thật tốt, không được để ai cướp lấy nghĩa vụ này…
Nghĩ xong, Thằn Lằn ngước mặt lên thì đã thấy Lục Tân đi về phía của Trần Tinh.
Hắn trầm mặc một lúc rồi quay người đi về phía trước. Thì ra hắn mới là người phụ trách do thám!
Không phải là sợ hãi, chỉ là làm tốt chuyên môn của bản thân thôi!
…
Bởi vì đã đến gần với phòng thí nghiệm, họ đều nâng cao cảnh giác, bước đi nhẹ nhàng.
Thằn Lằn đi phía trước, theo bản năng nắm lấy thắt lưng.
Khi đến nơi thì đã thấy không còn bao nhiêu người, chỉ còn lại khung cảnh tối tăm, trống huơ trống hoác, còn rất yên tĩnh.
Không khí như vậy khiến người ta có chút sợ hãi.
Đằng trước họ có quái vật đã phát triển xúc tua, họ biết lũ quái vật này đã chiếm lấy phòng thí nghiệm, nào ngờ một giây sau, ở phía cửa sổ tối om kia xuất hiện một con quái vật đáng sợ nhào tới.
Lúc này, chuyên môn của Thằn Lằn được bộc lộ ra.
Hắn khom người, ánh mắt cảnh giác, một tay cầm bình xịt, một tay nắm dao găm.
Những hàng thương bên trong ba lô sau lưng hắn nhô lên, giống như những cây cờ cắm phía sau lưng đại tướng lúc ra trận.
Bước từng bước một, mũi chân nhẹ nhàng nhích lên phía trước, mắt nhìn xung quanh, bày ra tư thế cảnh giác cao độ. Nhưng thực tế Lục Tâm biết rõ, hắn là đang đề phòng những biến hóa bất kỳ xuất hiện, hoặc là cảnh báo cho người phía sau… Nói chung là rất chuyên nghiệp, thoạt nhìn có chút giống với tên trộm.
Cứ như thế, Lục Tân và Trân Tinh bám sát Thằn Lằn, cố gắng đi theo hắn.
Trong cái bầu không khí im lặng khiến người ta hoảng hốt thế này, họ phải đi qua hai con đường, một cái hẻm nối với tòa nhà lớn phía bên kia.
Hai phút đồng hồ sau, họ đi tới một bức tường của viện nghiên cứu, trên đó dây leo thực vật bò kín chỗ.
Trên tường có một bóng đèn, ánh sáng yếu ớt rọi xung quanh, đây là một tòa nối liền với nơi ở và trụ sở lớn, một nửa bức tường đã bị hư, đen sì, gió lạnh liên tục thổi đến chỗ này.
Tòa nhà lớn kia dường như chỉ cách họ một con đường dài khoảng 50m nữa là tới.
Thằn Lằn hơi ngừng lại, kiễng chân ném một hòn đá nhỏ vào trong sân.
Sau đó hắn đứng ở ngoài chờ đợi, một lúc sau thì tiến tới bức tường kia rồi áp tai vào.
Dị biến giả có cảm giác và phản ứng nhanh hơn người bình thường rất nhiều, hệ người nhện giống như là một chiếc ra đa ngoài ra họ còn có thể xử lý tình huống với một tốc độ cực kỳ nhanh.
Xác định phía bên trong không có người, cũng không có thứ không phải người nhưng có thể di chuyển, hắn chạy mấy bước rồi leo lên.