Chương 661: Hạ Trùng Điên Cuồng
Hạ Trùng liếc nhìn họ, sau đó đưa bàn tay phải bê bết máu cầm lấy nắm cửa rồi sải bước ra ngoài.
Động tác đột ngột này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đứa bé trên trần nhà, máu thịt của nó bỗng biến thành một cái xúc tu vươn tới đập nát cánh cửa mà Hạ Trùng vừa mở ra, thậm chí còn muốn quấn lấy Hạ Trùng. Nhưng sau khi đập nát cánh cửa, nó kinh ngạc phát hiện khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Hạ Trùng đã biến mất sau cánh cửa.
“Oa…”
Tiếng kêu của nó bắt đầu trở nên sắc hơn, máu thịt xung quanh cử động và vươn dài về phía hai đồng đội dưới đất.
Nữ đồng đội hệ nhện hừ mũi, cơ thể vặn vẹo rồi nhảy lên, tránh đòn tấn công của nó.
Tuy nhiên, cô ta đã nhanh chóng trở thành một trong những người xui xẻo nhất, sự chuyển động của cơ thể khiến thứ giống như những con sâu màu đỏ trong lòng bàn tay phát triển nhanh chóng, trong tích tắc đã phủ hết cánh tay, sau đó vươn dài đến tận cổ cô ta.
Chẳng mấy chốc, những con sâu quái dị đó đã quấn lấy toàn thân cô ta, khiến cơ thể cô ta ngã xuống đất, từ từ co giật vài cái rồi bất động.
Cơ thể cô ta bắt đầu hợp nhất với máu thịt ở xung quanh.
Đứa bé treo lơ lửng trên trần nhà với vẻ mặt phấn khích, nó vừa khóc ê a vừa bò về phía một đồng đội khác.
Đồng đội này có dấu hiệu ô nhiễm nặng nhất, nhưng cô ta nhớ đến lời Hạ Trùng nên cố gắng giữ bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này giúp cô ta tạm thời khống chế được tình trạng ô nhiễm.
Nhưng máu thịt xung quanh vẫn tiếp tục di chuyển, chúng sắp nhấn chìm cô ta.
“Kẹt kẹt…”
Đúng lúc này, một cánh cửa khác của bãi đậu xe bị đẩy ra, sau đó, Hạ Trùng bước vào.
Với thân hình nhỏ nhắn, chiếc váy ngắn bồng bềnh, và đôi chân trắng nõn đầy những vết thương ngang dọc bê bết máu, cô ta giống như vừa bước qua một không gian được bố trí đầy lưỡi dao, đôi mắt cô ta cũng biến thành màu đỏ như máu, bàn tay phải của cô ta tỏa ra một mùi khét lẹt.
Cô ta đã đốt bàn tay của mình với nhiệt độ cao để ngăn chặn sự lây lan của ô nhiễm.
Nhưng khuôn mặt cô ta vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì.
Đến khi nhìn thấy người đồng đội đã bị bao phủ bởi máu thịt, con ngươi cô ta mới khẽ co lại.
Sau đó, cô ta nhìn con quái vật treo trên trần nhà và quát:
“Đi chết đi.”
Cô ta vừa quát vừa giơ bình phun trong tay lên.
Một ngọn lửa lớn đột ngột bắn ra từ vòi phun rồi lao thẳng lên trần nhà.
Vô số máu thịt trong nháy mắt bị cháy sém, mùi tanh hôi lập tức ngập tràn toàn bộ bãi đậu xe dưới lòng đất.
Tiếng khóc của con quái vật trên trần nhà bỗng trở nên thảm thiết và đau đớn.
Nó không hiểu tại sao người phụ nữ này lại biến mất sau cánh cửa.
Cũng không biết tại sao khi bước ra từ đằng sau một cánh cửa khác, cô ta lại có thêm một vũ khí mới.
Con quái vật đang khóc lóc, thậm chí là hú hét trong đau đớn.
Máu thịt trong toàn bộ bãi đậu xe dưới tầng hầm đang ra sức co rút lại, tản ra hơi thở sợ hãi.
Ầm ầm!
Đột nhiên, tất cả máu thịt co rút dữ dội, tụ lại với nhau rồi trào lên, sau đó chúng dường như biến mất tăm. Trên trần nhà và các bức tường xung quanh vẫn còn sót lại một ít máu thịt và lớp vảy bị cháy khét lẹt.
Con quái vật đã chui qua một cái lỗ trên trần nhà và trốn lên lầu.
Hạ Trùng liếc nhìn những đồng đội may mắn sống sót rồi xoay người mở cửa với vẻ mặt lạnh lùng.
Kẹt kẹt!
Sau khi mở cánh cửa sau lưng rồi bước qua, cô ta đã xuất hiện trong căn phòng trên lầu.
Khi bước qua cánh cửa này một lần nữa, Hạ Trùng bị thương nhiều hơn, máu chảy dọc xuống đùi gần như làm ướt đẫm váy của cô ta.
Con quái vật với thân hình khổng lồ đang ở ngay trong căn phòng này.
Lúc này, nó đang leo rất nhanh, như thể sắp trèo ra khỏi cửa sổ rồi chạy trốn.
Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của Hạ Trùng khiến nó hoảng sợ cực độ. Nó chưa kịp phát ra tiếng khóc thảm thiết thì ngọn lửa đã bất ngờ phun tới. Một mảng lớn máu thịt bị cháy xém biến thành chất nhầy bốc mùi hôi thối chảy xuống đất. Thậm chí một chân của nó cũng bị ngọn lửa thiêu rụi, nỗi đau đớn và sợ hãi khiến tiếng kêu của nó càng trở nên thảm thiết hơn. Nó phát ra tiếng hú chói tai rồi nhanh chóng trèo ra ngoài cửa sổ.
Nó leo lên những tầng cao hơn để tìm đường trốn đi.
Nhưng khi leo vào căn phòng ở tòa nhà bên cạnh, nó chợt nghe thấy một tiếng “rầm”.
Hạ Trùng bước vào bằng cánh cửa đó, cô ta cầm súng phun lửa và tiếp tục phun về phía nó.
“Á á á…”
m thanh mà con quái vật phát ra không phải là tiếng khóc, mà là một tiếng kêu thảm thiết và bén nhọn.
Nó lao khắp xung quanh như một con ruồi mất đầu, cố gắng chạy trốn trong bóng đêm.
“Ha ha ha…”
Đang đuổi theo con quái vật, Hạ Trùng đột nhiên phá lên cười như điên.
Cô ta vừa cười vừa đi qua một cánh cửa để đuổi giết con quái vật.
Đồng thời tận hưởng nỗi đau và sự tuyệt vọng của nó.
…
“Bụp…”
Ở phía bắc thành phố, khoảnh khắc cô gái có cơ thể bị chia thành nhiều mảnh nhưng giữa các mảnh vẫn có những sợi máu dính vào nhau bị người đàn ông vạm vỡ trong bộ đồ vũ trang màu đen kéo qua, nắm đấm đã tung về phía đầu cô ta.