Chương 660: Quái Vật Máu Thịt
Trong con hẻm đầy ánh mắt, xuất hiện một người mặc âu phục, trên mặt chỉ có một con mắt.
Cơ thể tao nhã nhưng gầy gò của hắn đang khẽ run lên.
Bởi vì ở trong trạng thái liên tục quán sát, cho nên hắn có thể nhìn thấy tất cả ý nghĩ xấu trong lòng của những người này.
Thậm chí, bởi vì quan sát sâu tận bên trong nên hắn cũng dần đồng cảm với cảm xúc của họ.
Vì vậy, hắn đang cùng lúc phải chịu đựng vết cứa của dao mổ trên mặt, nỗi đau về thể xác, cảm giác hoảng loạn khi bàn tay nhớt nhợt ấy liên tục nắm lấy đầu tóc, và cảm giác buồn nôn khi cái miệng rộng ấy đang không ngừng hôn hít hắn lung tung....
Chuyện này khiến hắn gần như sụp đổ.
Sau đó trong lúc hắn đang cảm thấy hoảng loạn, thì bỗng nhiên động tĩnh từ trong con hẻm cũng biến mất.
"Không ổn...."
Người đàn ông mặc âu phục, hoặc đúng hơn là tâm ma bất ngờ tỉnh táo lại rồi lùi về sau.
Nhưng sau khi lùi được vài bước thì bỗng nhiên có một con dao mổ màu bạc cắm thẳng vào giữa yết hầu của hắn.
Cảm giác sắc bén khiến máu thịt từ chỗ yết hầu của hắn theo bản năng co rút lại, dòng nước đắng từ trong cổ họng đang ứa ra rồi nhiễu xuống đất.
Hắn giật mình, thậm chí không hiểu vì sao mà tên bác sĩ này lại có thể trực tiếp tìm được con người thật của hắn.
"Khó chịu lắm đúng không?"
Trên mặt người bác sĩ vẫn còn nước bọt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ bình tĩnh và dịu dàng, hắn nhìn vào con mắt duy nhất trên đầu đầy thương cảm.
“Không có nhiều trải nghiệm khi vào trong ý thức của người bệnh tâm thần chứ gì?"
Người đàn ông mặc âu phục khẽ rùng mình, dường như muốn trả lời.
Nhưng xẹt một tiếng, con dao mổ trực tiếp xẹt ngang qua yết hầu của hắn.
Sau đó là đến nhãn cầu, rồi đến các khớp trên cơ thể, cuối cùng là ở lồng ngực.
Bác sĩ dùng dao mổ nhanh chóng, dứt khoát chém thẳng vào những điểm yếu còn lại trên cơ thể hắn, đồng thời mỉm cười đồng cảm:
"Ta thật sự rất thông cảm với ngươi, vào biết bao nhiêu đội rồi nhưng sao ngươi cứ cố tình chọn trúng bọn ta chứ? Ngươi không biết sau khi tính toán thì ta rất dễ nhìn ra ngươi ở vị trí nào à?"
Hắn vừa nói vừa ra tay độc ác hơn:
"Haiz, đương nhiên rồi, tuy là ta rất thông cảm với ngươi, nhưng ta không thể tha cho ngươi được."
"Dù sao, ngươi cũng đã nhìn thấy..... nội tâm của bọn ta rồi! ''
"Ta đâu thể để ngươi tiết lộ chuyện ta không phải là bác sĩ thật chứ...."
Từ xa hai bệnh nhân tâm thần nhìn thấy tên bác sĩ móc mắt của con quái vật kia, thầm lộ vẻ thích thú.
"Ngươi có thấy lão đại đã khác xưa rồi không?"
Người bệnh có đôi mắt mơ màng vừa dán băng cứu thương vừa nói với người bệnh bên cạnh.
"Ừm!"
Người bệnh nhân bên cạnh cẩn thận đeo lại một nửa mặt nạ đã bị vỡ, xúc động nói:
"Bệnh tình của hắn ngày càng nghiêm trọng."
…
“Không ổn rồi…”
Khi Hạ Trùng nhìn thấy vết thương rỉ máu trên bàn tay mình, một sự thay đổi thoáng qua trên khuôn mặt thờ ơ của cô ta.
Cô ta thử đi qua cánh cửa này bằng một động tác nhanh và chuẩn xác nhất. Lúc này cô ta mới bình tĩnh lại và nhanh chóng tháo găng tay ra, sau đó, cô ta trông thấy những mầm thịt mọc ra từ vết thương trên các đầu ngón tay mình.
Cùng lúc đó, hai đồng đội của cô ta đã hét lên đầy hoảng sợ và đau đớn.
Một bên chân máu thịt bắt đầu sưng tấy, một bên chân trong chớp mắt đã to gấp đôi.
Da bị kéo căng, sau đó rách ra.
Máu thịt bên trong đỏ tươi, giống như đã biến thành một con quái vật phì nộn.
Bàn tay cô ta bất ngờ nắm lấy cổ cô ta, vô số con sâu nhỏ chui ra từ lòng bàn tay, chúng đang há to cái miệng đầy răng nhọn gặm cắn máu thịt trên cổ cô ta.
“Mật danh 1021 – quái vật máu thịt.”
Hạ Trùng lạnh lùng cúi đầu, hình như cô ta không thể nhìn thấy mầm thịt đang mọc ra từ vết thương, cũng không thể nghe thấy tiếng la hét của đồng đội.
Cô ta chỉ nhỏ giọng đọc nhanh dữ liệu trong đầu:
“Đặc điểm, hoạt tính dị thường.”
“Có thể xác định biểu hiện bị ô nhiễm của nó hoàn toàn thống nhất với sự cố ô nhiễm đặc biệt số 1021 và đến từ cùng một nguồn.”
“Nhược điểm: Sợ nhiệt độ cao, các loại vũ khí có thể phá hủy thể tinh thần, và… Ô nhiễm ngược có tính ô nhiễm mạnh.”
“Vì vậy, giải pháp là: Hỏa lực quy mô lớn, năng lực bẻ cong mạnh mẽ…”
“…”
Nghĩ đến đây, cô ta đột ngột ngẩng đầu lên, đồng thời nhanh chóng thò tay trái rút ra con dao găm buộc ở chân trái, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, những mầm thịt vừa vươn ra khỏi các đầu ngón tay của tay phải đã bị cô ta cắt đi.
Dù gần như vừa cắt đi một lớp da thịt, nhưng khuôn mặt cô ta vẫn không mảy may run rẩy.
“Những dị biến giả như các ngươi chắc hẳn có thể trì hoãn loại ô nhiễm này bằng sức mạnh tinh thần của mình.”
Cô ta quay sang nói với hai đồng đội đang giãy giụa và khóc lóc:
“Điều kiện tiên quyết là lúc này các ngươi không được hoảng sợ mà phải hết sức bình tĩnh.”
“Sự hoảng sợ sẽ khiến sức mạnh tinh thần trở nên rối loạn, tạo cơ hội cho bọn chúng!”
Không rõ những đồng đội khác có hiểu những lời này của cô ta hay không, nhưng tiếng khóc và tiếng giãy giụa lập tức yếu đi.