Chương 663: Rubik
Một Thằn Lằn bất ngờ giơ bình xịt đất trên tay chĩa vào đầu người bên cạnh.
Trong nháy mắt Lục Tân đã chạy tới bên cạnh Thằn Lằn rồi tóm lấy bàn tay hắn. Vì cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo, nên Lục Tân chắc chắn đây là Thằn Lằn giả. Lục Tân lập tức nắm chặt tay của đối phương, khiến các ngón tay đối phương đều trở nên vặn vẹo.
“Lộp bộp…”
Bình xịt đất trong tay Lục Tân lập tức rơi xuống đất.
Trước khi bình xịt chạm đất, một Thằn Lằn khác đã lao tới chụp lấy bình xịt và giơ tay nổ súng.
Cái đầu của “Thằn Lằn” lập tức nở hoa.
Lúc này Lục Tân mới yên tâm, hắn nhìn về phía Thằn Lằn vừa bắt được bình xịt rồi gật đầu.
Chắc chắn trong hai người còn lại, một người là Thằn Lằn thật, người còn lại hẳn là Trần Tinh…
Nhưng trước khi ý nghĩ này vụt lên trong đầu, Thằn Lằn thứ ba đột nhiên cầm một con dao găm sắc bén lao đến trong nháy mắt, bất ngờ đâm về phía Thằn Lằn đang nằm dưới đất.
Lục Tân nhanh chóng lao người về phía trước, bởi vì tốc độ quá nhanh, thân thể Lục Tân gần như dán sát mặt đất, nhưng vẫn giữ được thăng bằng, tóm lấy cánh tay Thằn Lằn.
Ngay sau đó, trái tim Lục Tân bỗng trở nên lạnh lẽo.
Xúc cảm lạnh như băng.
Thằn Lằn này cũng là giả!
“Soạt!”
Lục Tân kéo cánh tay của “Thằn Lằn” này về phía mình một cách thô bạo, sau đó nhanh chóng dùng hai tay tóm lấy thân thể hắn, trong nháy mắt Lục Tân đã tháo rời cánh tay, chân, và thân thể hắn giống như đang tháo một món đồ chơi…
“Cạch…”
Ngay khi mở lồng ngực của người này, một khối rubik phức tạp đã rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, cơ thể…Các khối vụn của cơ thể cũng nhanh chóng biến thành những khối máu thịt cứng ngắc và nát vụn.
Hắn quả nhiên là giả.
Sắc mặt Lục Tân trở nên tái mét, hắn quay đầu lại và nhìn thấy Thằn Lằn vẫn đang cầm bình xịt trên tay, hắn linh hoạt bật người dậy khỏi mặt đất rồi chăm chú nhìn Lục Tân, rồi lập tức cảm thấy yên tâm.
Nhưng sau khi liếc nhìn xung quanh, sắc mặt hắn đột nhiên tái đi:
“Đội trưởng Trần đâu?”
“Phải rồi, đội trưởng Trần đâu…”
Lục Tân thở gấp, thậm chí không dám quay đầu liếc nhìn xung quanh.
Hắn sợ trong những cái xác ở gần đó có cả Trần Tinh đã bị mình giết chết …
…
“Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì?”
Giọng nói của Trần Tinh đột nhiên vang lên trong bầu không khí đè nén đến gần như không thở nổi.
Lục Tân và Thằn Lằn vội quay đầu lại và thấy Trần Tinh đang bước ra từ phía sau một cây cột, giữa các ngón tay cô còn kẹp một điếu thuốc, trên người không có vẻ giống như vừa đánh nhau, cô liếc nhìn hai người họ với vẻ mặt rất kỳ lạ.
“Ngươi…”
Lục Tân vội lên tiếng, sau đó cố gắng trấn tĩnh lại rồi hỏi:
“Vừa rồi ngươi đã ở đâu?”
“Ở ngay tại đây, xem một nhóm hệ nhện đánh nhau.”
Trần Tinh chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc, sau đó, cô ném đầu thuốc xuống đất rồi mỉm cười nói:
“Hệ nhện cận chiến, rất đáng để thưởng thức.”
“…”
Lục Tân và Thằn Lằn đều trở nên mù tịt.
“Ồ ồ…”
Lúc đầu, Trần Tinh liếc nhìn họ với vẻ kỳ quái, sau đó mỉm cười và nói:
“Các ngươi quên rồi sao?”
Con quái vật nhỏ với cái đầu ngắn và những chiếc xúc tu giống như bạch tuộc từ từ hiện hình, nó có vẻ hơi ngại ngùng, một nửa cơ thể của nó nấp sau lưng Trần Tinh, những chiếc xúc tu mềm mại quấn quanh bắp chân Trần Tinh, giống như có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Lục Tân và Thằn Lằn đều như bừng tỉnh.
…
“Khi bọn ta đang liều mạng, ngươi đã để cho con quái vật nhỏ này làm ô nhiễm ngươi, rồi cùng nhau trốn một góc xem bọn ta đánh nhau sao?”
Một lúc lâu sau, Thằn Lằn mới hỏi với vẻ mặt đưa đám:
“Sao ngươi lại không giấu bọn ta luôn?”
“Tình huống quá bất ngờ, ta còn chưa kịp phản ứng thì các ngươi đều đã biến thành bộ dáng phiền chán giống nhau.”
Trần Tinh nói một cách rất tự nhiên:
“Hơn nữa, thân thủ của ta thực sự không bằng hệ nhện, nên không muốn gây thêm rắc rối cho các ngươi.”
Lãnh đạo chính là lãnh đạo…
Lục Tân còn có thể nói gì, khi vừa nhìn thấy Trần Tinh xuất hiện, hắn đã xúc động đến mức muốn ôm cô vào lòng.
Chỉ là, nhìn thấy khuôn mặt của cô, hắn vẫn cảm thấy hơi sợ, thôi bỏ đi.
Thằn Lằn đột nhiên có phản ứng, hắn nói trong nghẹn ngào:
“Đội trưởng, ngươi không sao là tốt rồi, vừa rồi ta lo lắng muốn chết…”
Hắn vừa nói vừa mở rộng vòng tay ôm lấy Trần Tinh.
Trong tay Trần Tinh bỗng xuất hiện một con dao găm, lướt lên lướt xuống.
Trần Tinh nhìn lướt qua Thằn Lằn, Thằn Lằn lập tức quay sang chỗ khác, ôm lấy con quái vật nhỏ và cảm động nói:
“Cảm ơn, cảm ơn ngươi đã cứu đội trưởng Trần của bọn ta!”
Con quái vật nhỏ khẽ rùng mình, nhưng nó không dám đẩy hắn ra.
…
“Một số người thuộc tuýp người tình cảm lai láng như nước lũ, còn Thằn Lằn... Phải gọi là như một cơn sóng thần?”
Lục Tân không nói nên lời, hắn thực sự không thể nhìn tiếp.
Hắn xoay người nhìn xuống và thấy một khối rubik phức tạp.
Những khối rubik mà hắn từng thấy thường chỉ có chín hình vuông mỗi mặt, nhưng khối rubik này rất kỳ lạ, mỗi mặt có đến mười hai hàng và mười hai cột. Các hình vuông nhỏ với đủ màu sắc xếp dày đặc với nhau, khiến người ta hoa mắt.
“Chính thứ này đã giở trò ư?”
Lục Tân suy nghĩ một hồi, sau đó đeo găng tay rồi cầm khối rubik lên.