Chương 664: Em Gái Khác Thường
Chuyến đi vào thành phố này đã cho hắn một cái nhìn sâu sắc về mức độ nghiêm trọng của các ô nhiễm khác nhau, dường như hắn không miễn nhiễm với tất cả ô nhiễm.
Vẫn có một số ô nhiễm khiến người ta khó phòng bị và vô cùng đau đầu.
Nói không chừng sẽ để lại nguyên nhân gây bệnh nghiện giết Thằn Lằn…
…
“Đây hẳn là một vật ký sinh cấp độ không thấp…”
Trần Tinh và Thằn Lằn bước tới và nhìn khối rubik với vẻ mặt hơi tò mò.
Mặc dù vấn đề đã được giải quyết êm đẹp, nhưng họ đều biết tình huống vừa rồi nguy hiểm như thế nào.
Đặc biệt là Trần Tinh, bởi vì khi lái xe xông qua con đường giả kia, cô đã sử dụng năng lực của mình một cách liên tục, làm tiêu hao rất nhiều cường độ tinh thần, đến nỗi cần Lục Tân dìu mới có thể đi được. Nếu khi phát hiện ra vấn đề của cuộc chiến, cô không để con quái vật nhỏ lập tức khiến mình tàn hình, thì trong trận hỗn chiến giữa hệ nhện với súng ống và dao găm vừa rồi, có lẽ cô đã mất mạng.
“Mang về đi, món đồ này hẳn là rất có giá trị nghiên cứu.”
Trần Tinh thấp giọng nói, sau đó đưa cho Lục Tân một cái túi vải đặc chế.
Lục Tân vội gật đầu, gói chặt khối rubik rồi nhét vào chiếc túi. Nếu nó rất có giá trị nghiên cứu, Thanh Cảng nhất định rất cần nó, vì vậy, nếu hắn mang nó về Thanh Cảng thì nhất định có thể đổi được…
Nói ra thì hơi xấu hổ.
Hắn vốn đến đây để thăm họ hàng, nhưng lại nhặt đồ của họ.
…
“Trạng thái của các ngươi có bị ảnh hưởng nhiều không?”
Trần Tinh khẽ thở dài rồi hỏi Lục Tân và Thằn Lằn.
Sau lần nghỉ ngơi này, trạng thái của Trần Tinh có vẻ tốt hơn trước rất nhiều.
“Ta vẫn ổn…”
Thằn Lằn tò mò nhìn sang, lúc này con quái vật nhỏ bên cạnh Trần Tinh đã biến mất.
Thằn Lằn nói với vẻ rất tò mò:
“Đứa nhóc này rất có bản lĩnh, nếu nó lợi hại như vậy, tại sao không để nó gây ảnh hưởng lên chúng ta rồi cùng đi thẳng vào tòa nhà đó?”
Thằn Lằn vừa nói vừa nhướng mắt nhìn Trần Tinh, vẻ mặt hắn giống như thể lãnh đạo đã bỏ qua kế hoạch quan trọng nào đó.
“Sau khi bị ảnh hưởng, có thể trở nên tàng hình trong thời gian ngắn.”
Trần Tinh thờ ơ liếc nhìn Thằn Lằn rồi nói:
“Nhưng nó cũng có những cảm xúc tiêu cực dữ dội.”
Năng lực của nó cho phép nó trong lúc bắt ai đó có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng chán nản, không muốn nói chuyện, không muốn cầu cứu. Nếu muốn, nó vẫn có thể khiến người bị bắt tạm thời không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc này.
“Nhưng nếu thời gian kéo dài, người bị bắt vẫn không thể tránh khỏi cảm xúc này.”
“Nói cách khác, nếu ngay từ đầu chúng ta mượn năng lực của nó để âm thầm vào trong, kết quả hoặc là do ý thức của chúng ta chống lại nên sẽ làm tổn thương nó, hoặc là chúng ta hoàn toàn chấp nhận ảnh hưởng của nó, sau đó trở nên vô cùng chán nản…”
“Kết quả là…”
Trần Tinh suy nghĩ giây lát rồi nói:
“Chúng ta thuận lợi lặn xuống, sau đó trở thành ba con cá mặn ư?”
“…”
Thằn Lằn sửng sốt một hồi, sau đó đột nhiên rùng mình.
Lục Tân chợt nhận ra liệu có phải hắn lại nghĩ đến việc kỳ lạ nào đó không…
“Bất kể thế nào, cuối cùng cũng tìm được nơi cần tìm rồi…”
Lúc này, họ chỉ còn cách tòa nhà cao tầng đó chưa tới một trăm mét.
“Đi thôi…”
Lục Tân thấp giọng nói, hắn dẫn đầu bước về phía trước.
Bây giờ người thân đang ở gần đây, nếu nói trong lòng không hề xúc động thì chắc chắn là giả.
Nhưng ngay khoảnh khắc xoay người, hắn chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Hắn phát hiện lúc này em gái không đi theo mình, mà đang trèo lên nóc tòa nhà gần đó.
Cơ thể nhỏ bé của con bé khẽ run lên, mặc dù hai người có một khoảng cách nhất định nhưng Lục Tân quá hiểu em gái mình, hắn cảm nhận được lúc này, dường như em gái đang bị cảm xúc kỳ lạ bao trùm, xúc động, thấp thỏm, và hơi... Phấn khích.
“Ngươi làm sao vậy?”
Hắn bước nhanh vài bước, rồi hỏi em gái với vẻ quan tâm.
“Anh trai, ta lại cảm nhận được…”
Em gái đột nhiên quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, dưới mái tóc đen rối bù là đôi mắt đỏ rực và sáng ngời:
“Đó là cảm giác khi ở trong trại tạm giam…”
“... Người đó!”
…
“Người ư? Người nào lại khiến em gái có biểu hiện kỳ quái như vậy?”
Nhận ra sự thay đổi của em gái, trong lòng Lục Tân hơi nghi hoặc, em gái cũng có người quen ở thành phố trung tâm sao?
Rõ ràng thường ngày con bé chỉ thích đồ chơi và hù dọa người khác thôi…
“Sao thế?”
Thấy Lục Tân ngây người nhìn về phía mái hiên một cách khó hiểu, trong lòng Trần Tinh và Thằn Lằn cảm thấy hơi chùng xuống, một trong hai người thấp giọng hỏi.
“Không sao, đi thôi!”
Lục Tân cũng có phản ứng, hắn liếc nhìn em gái, quyết định sang bên đó trước rồi tính sau.
Lục Tân vốn đến đây để thăm họ hàng, tình cờ gặp người quen cũng hợp lý.
Họ đi qua cái sân, rồi lại đi qua hai tòa nhà đổ nát, cuối cùng đến trước một tòa nhà.
Tòa nhà này nằm ở trung tâm thành phố, dù đã đổ nát đến mức này, nhưng nó cũng là tòa nhà cao nhất trong toàn bộ thành phố bị bỏ hoang này.
Nhìn bề ngoài, nó không khác gì những tòa nhà đổ nát khác, tối om và u ám.
Cửa sổ đều vỡ nát, giống như những cái miệng trống rỗng.
Nếu từ dưới nhìn lên, trông nó cao như vầng trăng đỏ.
Xung quanh rất yên tĩnh, cách đó khoảng một hai trăm mét về phía bên trái và bên phải, mỗi bên có một ngọn đèn đường đang phát ra ánh sáng mờ ảo.
Không có bất kỳ âm thanh nào, dường như những cơn gió lướt qua đống đổ nát của thành phố này cũng ngừng lại.