Chương 683: Chứng Minh Là Ngươi Sai
Hắn cười nói:
"Ta để cho thần giáng xuống trước, nhưng phải giáng xuống một cách có kiểm soát...."
"Ha ha, ta đã trở thành người đầu tiên trên thế giới này điều khiển được sức mạnh của thần..."
Vốn dĩ hắn là một người rất bình tĩnh, nói chuyện từ tốn, mạch lạc, rõ ràng, nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được thế giới ngầm xa xôi, âm thanh chấn động đang truyền tới, âm thanh này mang đến cho mọi người cảm giác vô cùng hoảng loạn mà vẻ mặt của hắn lại càng trở nên cuồng nhiệt.
Và kiêu ngạo.
"Sau này, người đời sẽ nhớ đến ta, đương nhiên không nhớ cũng chẳng sao...... Tóm lại...."
Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm:
"Ta là người đầu tiên khiến cho thần phải cúi đầu trước loài người!"
...........
Gần quầy bar lập tức trở nên vô cùng yên lặng.
Lúc này, cả em gái đang đứng bên cạnh và cái bóng lặng lẽ cũng đều bị ảnh hưởng bởi câu nói này.
Họ ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó, sắc mặt trở nên u ám.
Bởi vì biểu hiện lúc này của họ hoàn toàn khác với ban nãy, cho nên Lục Tân không biết ba và em gái mà hắn đang thấy có phải là giả hoặc là ảo giác hay không, nếu không thì sao họ lại vì chuyện cỏn con này mà tức giận đến thế?
Đương nhiên, những điều này không quan trọng.
Thấy biểu cảm cuồng nhiệt của Trần Huân, Lục Tân bỗng cúi người, áp sát tai hắn rồi thì thầm:
"Ngươi nghĩ mình đã làm nên chuyện vĩ đại rồi à? ''
Sắc mặt hắn trở nên bí hiểm:
"Ta có một chuyện rất muốn hỏi ngươi."
"Nếu tạo ra thần thì các ngươi sẽ trở nên vĩ đại, vậy nếu...."
"Tạo ra quái vật thì ai sẽ là người gánh vác hậu quả đây?"
...............
Nghe Lục Tân nói vậy Trần Huân hơi ngạc nhiên.
Hắn cảm thấy trong người hơi khó chịu, niềm vui sướng trong lòng cũng nhanh chóng biến mất.
Hắn vô thức đưa tay chộp lấy chén rượu bên cạnh.
Dù để chúc mừng hay vì bản thân không cần tiết chế nữa thì hắn đều phải uống chén rượu này.
Nhưng đột nhiên Lục Tân lại cười cười rồi giơ tay lên.
Bất thình lình hai chai thủy tinh ở trên kệ phía sau Trần Huân vỡ ra rồi bay đến tay hắn.
Hắn chụp lấy bằng hai tay, bóp nhẹ một cái là nó liền vỡ thành từng mảnh vụn thủy tinh sắc bén.
Sau đó hắn hạ tay xuống, mảnh thủy tinh đâm vào hai bàn tay của Trần Huân rồi dính chặt ở trên quầy bar.
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Dưới ánh nến lay động, miếng thủy tinh ánh lên màu máu đỏ mê người.
Lục Tân dùng đầu ngón tay chấm vào vũng máu rồi pha lẫn với rượu, sau đó đưa lên miệng, nhẹ nhàng nếm thử rồi khẽ nhíu mày.
Sau đó hắn dịu dàng nhìn Trần Huân, nói:
"Uống rượu rất hại sức khỏe, nên cai đi!"
...............
Trần Huân khẽ rên một tiếng, rồi im lặng.
Hắn cố nén cơn đau, không nói tiếng nào, chỉ là trên trán đã toát cả mồ hôi lạnh, rồi hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tân.
Lục Tân xách ba lô lên, xoay người đi về hướng khác.
"Bây giờ, ngoan ngoãn đợi ta ở đây nhé."
Giọng nói của hắn chậm rãi, nhẹ nhàng:
"Ta phải đi chứng minh cho ngươi thấy, rốt cuộc là sai ở đâu!"
…
“Xin lỗi!”
Đeo ba lô đi trong hành lang tối tăm của tòa nhà, Lục Tân nhẹ nhàng nói.
Hắn đang xin lỗi vì vừa rồi đã không nghe lời em gái và cha:
“Bây giờ ta mới hiểu các ngươi, ban nãy ta vừa có ý định giết chết hắn, vừa có ý định để hắn sống và biến hắn thành đồ chơi, nhưng cuối cùng, ta vẫn quyết định theo ý mình…”
Lục Tân dừng lại giây lát rồi dịu dàng mỉm cười:
“Dù sao thì lão viện trưởng từng nói giáo dục cần tìm phương pháp thích hợp.”
“Anh trai là tốt nhất…”
Em gái Lục Tân đang bay nhanh trên bức tường bên cạnh, con bé có vẻ vô cùng phấn khích:
“Ta thích những gì ngươi làm.”
“Hahahaha…”
Trong bóng tối, dường như có một bóng người cao lớn đi theo sau lưng Lục Tân, mang đến cảm giác kìm nén dữ dội.
Ông ấy cũng đang cười, nhưng giọng cười của ông ấy khiến người ta cảm thấy rùng rợn:
“Ta cứ tưởng ngươi lại tái phạm những tật cũ, nhưng... Lần này miễn cưỡng chấp nhận được, tất nhiên vẫn chưa thể khiến người ta hài lòng, nhưng so với trước đây thì... Đã có tiến bộ?”
“Gì?”
Lục Tân không khỏi kinh ngạc.
Không ngờ cha lại khen mình?
Phải chăng là do mình và ông ấy ngày càng tin tưởng nhau hơn?
…
Hắn vừa nói nhỏ, vừa tùy tiện bước đi.
Dường như hắn chỉ đang đi dạo trong sân, nhưng càng lúc hắn càng đến gần sự rung động thỉnh thoảng truyền đến ở tầng dưới.
Lục Tân mơ hồ nhận thấy lúc này dưới lầu có một thứ gì đó rất kinh khủng, khiến hắn cảm thấy sợ hãi trong vô thức... Lục Tân đang dựa vào cảm giác sợ hãi này để tìm kiếm thứ đó.
Đi bộ một hồi lâu, cuối cùng Lục Tân đã đến một văn phòng trống trải.
Hắn cảm nhận được thứ đáng sợ đó đang ở phía dưới cùng của văn phòng này.
Tuy nhiên, tòa nhà này không có đèn, thang máy đã hỏng, hành lang thì mở rộng theo mọi hướng, Lục Tân không biết phải đi xuống như thế nào mới chính xác.
Vì vậy, hắn gật đầu và nói:
“Ngay chỗ này đi!”
“Hahaha…”
Cha Lục Tân ngẩn người giây lát, rồi mới chợt hiểu ý của Lục Tân, ông ấy bật cười với vẻ hơi phấn khích.
Em gái Lục Tân đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, con bé bất ngờ nhảy lên lưng Lục Tân.
Lục Tân ở trong bóng tối. Ánh đèn yếu ớt lọt vào từ ngoài cửa sổ.
Xung quanh Lục Tân là bóng tối vô tận.