Chương 682: Lão Viện Trưởng Còn Sống?
Lúc này, có vẻ Lục Tân không muốn chống cự, hắn muốn thuận theo ý họ, trực tiếp băm người đàn ông trước mặt này thành đống thịt vụn.
Chỉ là khi cảm giác phẫn nộ trào dâng thì hắn bỗng nhận ra một vấn đề khác.
Vì vậy, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Huân:
"Thầy của ngươi....."
Giọng hắn hơi run:
"Lão viện trưởng của bọn ta vẫn còn sống?"
Hắn nhớ lại lúc đọc văn kiện số 003, ở trên đó có viết một suy đoán nghi ngờ rằng lão viện trưởng vẫn còn sống.
Nhưng lúc ấy trong tiềm thức của Lục Tân lại cho rằng có thể những người đó không biết tình hình cụ thể và chi tiết ở cô nhi viện nên mới suy đoán lung tung, nhưng hiện giờ theo lời Trần Huân nói thì hắn lại nghĩ ra được điều gì đó.
Có vẻ Trần Huân không hề có hứng thú với Lục Tân, hắn cũng nói Lục Tân không phải là hạng mục của mình.
Vậy thì tại sao trong văn kiện số 003 lại nói rằng hắn vẫn luôn chú ý đến chuyện ở Thanh Cảng?
Nếu hắn đã sớm từ bỏ Lục Tân vậy thì sau khi xảy ra chuyện, ai là người vẫn luôn kiên trì tiếp tục?
....................
Đáp lại ánh mắt của Lục Tân, Trần Huân yên lặng một hồi rồi lại nâng chén rượu lên chậm rãi đưa đến bên miệng.
"Trả lời ta!"
Lục Tân nhìn hắn, không khí chung quanh lập tức trở nên căng thẳng.
Trần Huân nâng chén rượu đến miệng rồi khựng lại.
Giống như có một lực lượng vô hình nào đó đang ngăn cản hắn, dù hắn có dùng sức thế nào thì cũng không thể uống được.
Thế là hắn cũng không buông chén rượu xuống mà bình tĩnh nhìn Lục Tân rồi nói:
"Ta không phải tới để cho ngươi trút giận, cũng không phải để giải thích bất kỳ điều gì."
"Ngươi có thể chọn lấy mạng ta bất cứ lúc nào, cũng có thể chọn trao đổi với ta một vài vấn đề mà ta tình nguyện trả lời."
"Nhưng nếu ngươi muốn ta phải tỏ ra sợ hãi hoặc hối hận chỉ để thỏa mãn cảm xúc rẻ rách của ngươi.... Thì ngại quá."
"............"
Hắn cười nói với Lục Tân:
"Nếu có cơ hội làm lại, ta vẫn sẽ làm như vậy."
Ánh mắt Lục Tân đỏ lên như máu.
Hắn yên lặng nhìn Trần Huân, không khí lúc ấy dường như ngưng đọng.
Ngọn nến đã cháy gần hết nhưng lại không tắt mà còn cố tình le lói một tia lửa nhỏ như hạt đậu.
Đúng thật là vẻ mặt Trần Huân không hề lộ vẻ sợ hãi hay hoảng loạn.
Giống như hắn đã sẵn sàng và bình tĩnh đón nhận mọi cơn giận dữ.
.................
"Rắc rắc...."
Cái bóng của ba Lục Tân và em gái ở bên cạnh Lục Tân đang dần to lớn lên.
Họ giống như hai người khổng lồ đang cúi đầu nhìn Trần Huân.
"Gầm..."
Đúng lúc này, từ sâu trong lòng đất đột nhiên vang lên tiếng súng và tiếng đòn đánh mạnh mẽ trong vài giây rồi biến mất.
Bất chợt loáng thoáng có tiếng người la hét thảm thiết.
Ngay cả khi cách mấy lớp đất thì tiếng hét ấy cũng đủ khiến người ta cảm nhận được sự đau đớn và sợ hãi.
Lúc này, cả tòa nhà liền chấn động kịch liệt.
Trần Huân hơi giật mình, đột nhiên quay sang nhìn đồng hồ bấm giờ.
Vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
..............
Lục Tân nhăn nhó nhìn chằm chằm hắn.
Sự tức giận và kỳ lạ của hắn khiến hắn trông như có một con ác quỷ sắp chui ra từ trong người hắn, cảm xúc dao động mạnh mẽ khiến Nhãn Kính Cẩu ở gần đó chỉ dám rụt rè trốn trong bóng tối, không dám đến gần.
Nhưng khi Lục Tân nhìn thấy Trần Huân không kiềm được mà bật cười, bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi giật mình.
Bất chợt sắc mặt hắn dịu đi như nước thủy triều rút.
Bình tĩnh đến thản nhiên.
Hắn chỉ nhoẻn miệng cười.
Nụ cười này, rất bình tĩnh, cũng rất tự nhiên.
"Hai người khoan như vậy được không?"
Bỗng hắn quay đầu nhìn về phía em gái và ba mình, nhẹ giọng giải thích:
"Ta đã có tính toán rồi."
Ba và em gái cùng lúc ngẩng đầu nhìn hắn, lần này không ai nói gì nữa.
...............
Trần Huân hơi nhíu mày.
Hắn biết hành động nói chuyện với không khí của Lục, nhưng hắn vẫn không quen cho lắm.
Ngoài ra, nụ cười cùng với bộ dạng bình tĩnh của Lục Tân lúc này, lại không nằm trong dự khiến của hắn.
"Ta rất tò mò, sao ngươi không tiếc mà tự nộp mạng đến chỗ ta chứ?"
Lục Tân bỗng nở nụ cười, lúc này, giọng điệu của hắn đã không còn sự tức giận.
Hắn bình tĩnh như đang trò chuyện với một người bạn cũ.
"Ta đã nói về việc theo đuổi của bọn ta."
Dường như Trần Huân cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu diếm, đồng thời trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vui sướng khiến hắn muốn nói hết mọi chuyện.
Vì thế, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tân, gọng kính màu vàng của hắn nhẹ nhàng phát sáng dưới ánh nến, hắn nhẹ giọng nói:
"Cho nên mục đích của ta cũng rất rõ ràng."
"Có lẽ viện nghiên cứu Nguyệt Thực và thành phố chính cho rằng ta đang tạo thần, nhưng họ lại xem thường ta và xem thường cả thầy."
"Bọn ta không hề có ý định tạo ra một vị thần để tôn thờ, ta chỉ muốn tạo...."
Hắn dừng một chút:
"Một công cụ có thể khống chế mà thôi...."
"Ngươi tưởng tượng được không?"
Hắn nhìn Lục Tân, giọng điệu không thể kiềm chế được kích động:
"Ngươi có thể tưởng tượng được sự vĩ đại của việc sử dụng hoàn toàn mười ba loại lực lượng tinh thần gốc rồi giáng nó xuống thế giới này không?"
"Không không không, ta miêu tả chưa đúng lắm."
"Thực ra mười ba loại lực lượng tinh thần gốc này vốn sẽ giáng xuống bằng dáng vẻ của một vị thần!"
"Đây là chuyện mà loài người không thể cản được......."
"Nhưng ta đã cải biến quá trình này rồi!"