Chương 697: Văn Phòng Hành Chính
“Rất nhiều đội ngũ những dị biến giả đã kéo đến thành phố Thủy Ngưu. Có thể đảm bảo điều đó sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta không?”
Một người đàn ông với thân hình hơi mập mạp đang khoanh tay tựa người vào lưng ghế và hỏi với giọng bình tĩnh:
“Ngoài ra, các ngươi đã kiểm tra độ an toàn của đối tượng thử nghiệm chưa?”
“Ta nghĩ chúng ta rất nhanh sẽ có câu trả lời.”
Sau khi bình tĩnh lại, người truyền tin nói tiếp:
“Những dị biến giả đó vốn là một phần trong thí nghiệm kiểm tra sức mạnh, độ an toàn và độ tin cậy của đối tượng thí nghiệm của chúng ta, ít nhất theo kết quả thu được trước mắt, bọn họ gần như không thể phản kháng trước đối tượng thí nghiệm, điều này đã chứng thực sức mạnh to lớn của đối tượng thí nghiệm.”
“Về tính an toàn và độ tin cậy cao hơn...”
“Ta nghĩ, những kết quả thực nghiệm của Hắc Đài Bàn trước đây đã đủ để chứng minh rồi!”
“...”
Lúc này, những người xung quanh chiếc bàn dài đều im lặng, như thể đang suy nghĩ về một số việc quan trọng nào đó.
Rõ ràng họ không phải là người dễ bị sự phấn khích làm choáng váng đầu óc.
“Đã vậy...”
Trong một thoáng im lặng, một người có thân hình cao gầy khác khẽ lên tiếng:
“Khi nào thì ngả bài với Viện nghiên cứu?”
Khi ba chữ “Viện nghiên cứu” được thốt lên, mọi người đều im lặng.
Chỉ cần nhắc đến ba chữ này, trái tim bọn họ bất giác đập loạn mấy nhịp.
“Trước mắt, Viện nghiên cứu vẫn chưa có bất kỳ phản ứng gì.”
“Họ vẫn chưa phát giác, hay là...”
“...”
Bầu không khí im lặng lan tràn trong phòng họp tối om.
“Rầm!”
Có người đột nhiên đập bàn thật mạnh rồi trầm giọng nói:
“Chuyện này là do chúng ta lựa chọn, vậy thì chúng ta phải làm đến cùng.”
“Trong Viện nghiên cứu, suy cho cùng chỉ là một lũ mọt sách, bọn họ không biết gì ngoại việc nghiên cứu đủ thứ, việc để mặc cho một nhóm người chỉ biết theo đuổi cái gọi là “chân lý” làm xằng làm bậy là vô cùng nguy hiểm và điên rồ...”
“Nếu không có bọn họ ngăn cản, chủ thành và những thành phố Cao Tường khác sẽ không tiếp tục tồn tại dưới hình thức Liên minh.”
“Hơn nữa...”
Hắn nói chậm lại, giống như đang suy nghĩ điều gì, sau đó, hắn đột nhiên vén chiếc khăn xô màu đen của mình lên, một khuôn mặt gầy và u ám lập tức xuất hiện trước mặt mọi người dưới ánh sáng yếu ớt hắt vào từ trong sân.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, rõ ràng bọn họ đều biết người này.
Chỉ có điều, bọn họ không ngờ hắn lại dám lộ mặt.
Hắn nhìn mọi người một lượt bằng ánh mắt kiên định rồi thấp giọng nói:
“Viện nghiên cứu thật sự từng rất lớn mạnh, tuy nhiên, nhiều năm trở lại đây, sự phản bội, nội loạn, thí nghiệm thất bại, vật ký sinh thất lạc... Những trận đòn liên tiếp này sớm đã khiến cho thực lực của Viện nghiên cứu bị tổn hại nặng nề... Vì vậy, đã đến lúc Văn phòng Hành chính chúng ta tiếp quản công việc của Viện nghiên cứu.”
“…”
Một số người cảm thấy hơi xúc động, khẽ nghiến răng và hạ quyết tâm.
Nhưng một số người chỉ ngồi đó và im lặng.
Một lúc sau, có người như thể đang kể chuyện cười:
“Chuyện này đã được chuẩn bị lâu như vậy, không có lý do gì để bỏ dở giữa chừng, việc Văn phòng Hành chính kiểm soát Viện nghiên cứu vốn là điều tất nhiên, cho nên, các vị cứ yên tâm…”
“Viện nghiên cứu chỉ là một đám người bị bệnh tâm thần xa rời thực tế, họ không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài việc nghiên cứu, vì vậy, họ phản ứng chậm cũng là điều bình thường.”
“Nói không chừng lúc này, bọn họ chỉ lo đi nhà hàng ăn cơm thôi…”
…
Chủ thành có hai thành phố chính lớn và nhỏ.
Thành phố chính số hai có quy mô nhỏ hơn, nằm ở phía đông của thành phố chính lớn, là một thành phố vô cùng sạch sẽ và có trật tự.
Dường như mọi con đường được xây dựng ở đây đều phù hợp với một loại mỹ cảm về mặt vật lý.
Những bức tường của tòa nhà sạch sẽ đến mức gần như phản quang.
Nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện bất kể là quần thể kiến trúc hay là cây xanh, sông hồ đều không có chỗ nào là bất đối xứng.
Vị trí trung tâm thành phố có một quần thể kiến trúc được tổ chức tốt với những bãi cỏ rộng lớn.
Cổng lớn là hai hàng rào sắt cao tới bốn mét, lúc này chỉ được che một nửa, chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay ra là có thể mở được.
Lúc này, một người đàn ông mặc quân phục có dáng người cao ráo đang đứng ngoài cổng.
Có rất nhiều xe quân sự đang đậu sau lưng hắn, trong mỗi chiếc xe quân sự đều là những binh lính tinh nhuệ được vũ trang đầy đủ.
Người đàn ông không mở cánh cổng sắt mà chỉ đứng đợi bên ngoài.
Hắn thấy được phía sau cánh cổng sắt lúc này là một cảnh tượng rất nhàn nhã.
Vào giờ ăn, có những người trẻ tuổi hoặc giáo sư già trên tay ôm sách, mặc áo khoác trắng, bước ra từ các tòa nhà khác nhau, một số người bị hói đầu, một số người thì đội tóc giả, họ thong thả đi về phía nhà hàng.
Trên bãi cỏ, một số thanh niên với tinh lực dồi dào đang vừa đá bóng vừa la hét.
Kỹ năng đá bóng của họ thật sự rất tệ.
Người đàn ông mặc quân phục liếc nhìn đồng hồ, không nhịn được muốn xông vào trong cổng sắt.
Nhưng hắn vẫn kiềm chế, có xúc động muốn nổ súng bắn nát quả bóng mà đám thanh niên đang đá.