Chương 698: Sắp Ù
Không biết đã đợi bao lâu... Thực tế là ba mươi bảy phút bốn mươi hai giây.
Cuối cùng cũng có một cô gái mặc áo khoác trắng, mái tóc dài rối bù, đeo một cặp kính gọng đen chạy ra từ Viện nghiên cứu, có vẻ như cô ta chạy rất vất vả và đang thở hổn hển, nhưng thực tế, tốc độ của cô ta còn chậm hơn cả rùa…
“Viện trưởng đã hồi âm rồi…”
Cô ta chạy đến trước cánh cổng sắt, thở hổn hển, chống tay lên đầu gối rồi vội vàng nói.
Người đàn ông mặc quân phục lập tức trở nên sốt ruột, vội vàng tiến lên hai bước rồi trầm giọng nói:
“Ông ta có đồng ý không?”
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ:
“Rất có thể bây giờ đối phương đã hành động, ta nghi ngờ rất nhiều lực lượng vũ trang đã tiến vào thành phố chính số một từ các hướng khác nhau. Ngoài ra, theo tin tức từ thành phố Thủy Ngưu, thí nghiệm cấm kỵ của Hắc Đài Bàn đã thành công, nếu đối phương sử dụng quái vật vừa nghiên cứu ra để tấn công Viện nghiên cứu, thì chúng ta sẽ không kịp trở tay…”
“Ngươi…”
Nữ nhân viên nghiên cứu xua tay, thở hổn hển rồi nói:
“…Để ta nói xong đã, nếu không đầu óc ta sẽ bị loạn.”
Người đàn ông mặc quân phục nghẹn lời, chỉ có thể vừa im lặng vừa sốt ruột chờ cô ta nói tiếp.
“Viện trưởng... Viện trưởng nói bây giờ ông ta đang rất bận…”
Cuối cùng, giọng nói của nữ nhân viên nghiên cứu cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Rất bận?”
Người đàn ông mặc quân phục lập tức không nhịn được trầm giọng hỏi:
“Ngươi đã nói rõ chưa? Việc gì đáng làm vào lúc này?”
“Ngươi... Đừng nói!”
Nữ nhân viên nghiên cứu xua tay thật mạnh rồi nói tiếp:
“Viện trưởng nói... Ông ấy sắp ù rồi.”
“Ù…”
Người đàn ông mặc quân phục lập tức sững sờ, hỏi với vẻ không thể tin:
“Sắp ù ư?”
“Đúng vậy!”
Nữ nhân viên nghiên cứu nói tiếp:
“Thuần một màu.”
Người đàn ông mặc quân phục rất muốn tự nhủ là mình nghe nhầm, nhưng hắn lại nghe rất rõ ràng, vì vậy hắn lập tức im lặng.
Trong lòng hắn chỉ có hai suy nghĩ.
Hoặc là xông vào trong rồi nổ súng vào đầu Viện trưởng.
Hoặc là tự bắn vào đầu mình ngay tại chỗ này.
Dựa vào sự tự chủ mạnh mẽ, hắn im lặng một hồi lâu rồi mới hỏi:
“Vậy... Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Cái gì mà nên làm gì?”
Cuối cùng thì nữ nhân viên nghiên cứu đã có thể nói nhanh hơn, cô ta liếc nhìn người đàn ông mặc quân phục rồi nói:
“Chẳng phải ý của Viện trưởng đã rất rõ ràng rồi sao?”
“Việc xử lý thí nghiệm cấm kỵ cũng như ô nhiễm đặc biệt, chẳng phải đều là việc của Văn phòng Hành chính sao?”
“Lúc đầu đã nói rõ, Viện nghiên cứu không quan tâm đến các vấn đề về hành chính, và Văn phòng Hành chính cũng sẽ không can thiệp vào công việc của Viện nghiên cứu, đôi bên chỉ cần làm tốt công việc của mình và hỗ trợ lẫn nhau, mới có thể bình yên vô sự và khiến cho chủ thành và toàn bộ Liên minh phát triển trong hòa bình và tốt đẹp.”
“…”
“Nhưng mà…”
Người đàn ông mặc quân phục bị những câu nói quá lố của cô ta khiến cho đầu óc trở nên hỗn loạn.
Hắn không nhịn được cất giọng hỏi:
“Vậy nếu có ai đó không muốn tiếp tục bình an vô sự như thế này nữa thì sao?”
“Ha ha, đó là vấn đề của họ.”
Nữ nhân viên nghiên cứu nghe xong chỉ mỉm cười xua tay.
“Được rồi, ta phải đi ăn cơm rồi, hôm nay nhà hàng có món sườn xào chua ngọt.”
Cô ta vừa nói vừa xoay người rời đi, nhưng lại không đành lòng quay đầu nhìn người đàn ông mặc quân phục rồi tốt bụng khuyên nhủ:
“Ngươi cũng về nhà ăn cơm đi, sao không thử nhìn xem đã mấy giờ rồi?”
…
“Sao vẫn chưa chết?”
Lục Tân nhíu mày, thân hình nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng cái bóng dưới chân lại bất ngờ lao tới.
Cha Lục Tân không cam lòng, nhưng biết làm sao được.
Mẹ Lục Tân đi vắng, trong nhà chỉ có một mình ông ấy là người lớn.
Hình như vừa rồi ông ấy đã bị xung kích tinh thần của con quái vật ngăn lại hơn hai mươi giây. Lúc này, ông ấy đã bắt đầu nổi nóng, so với sự nghi hoặc làm thế nào để giết con quái vật của Lục Tân, ông ấy càng muốn băm vằm con quái vật này hơn.
Dường như tính khí của ông ấy vẫn luôn nóng nảy như vậy.
Khi cái bóng bay về phía trước, vũng máu thịt kia cũng nhanh chóng phình to lên.
Cái bóng vốn đã bao phủ vũng máu thịt, nhưng khi vũng máu thịt phình to lên, một phần lớn của nó thoát khỏi sự khống chế của cái bóng, càng lúc càng có nhiều xúc tu bắn lên không trung, giống như lưỡi ếch bắn lên trần nhà.
“Đây cũng được xem như một kiểu phản kháng của con quái vật này sao?”
Trong đầu Lục Tân vụt lên cảnh tượng đứa bé giải cứu người đàn ông một mắt trong bộ đồ vest ở khách sạn ô tô.
Khi đó, nhờ máu thịt không ngừng phình to lên mà đứa bé đã thoát khỏi sự trói buộc của cái bóng.
“Vụt...”
Ngay khoảnh khắc suy nghĩ này vụt lên trong đầu, vũng máu thịt trước mặt đã bất ngờ lao thẳng lên không trung.
Vô số xúc tu đã tạo thành đòn bẩy cho nó.
Phần lớn máu thịt bị xé toạc ra và rơi vãi dưới cái bóng, phần còn lại lao thẳng lên trần nhà.
Không ngờ nó có thể chui ra ngoài qua cái lỗ mà Lục Tân đã để lại trên trần nhà khi rơi xuống...
Không ngờ con quái vật này đã trốn thoát...
Lục Tân không dám lơ là, khoảnh khắc phản ứng lại, hắn lập tức lớn tiếng gọi em gái.
Rầm rầm rầm rầm.
Tay chân Lục Tân nhanh thoăn thoắt, hắn bò dọc theo vách tường rồi lao đến bên cái lỗ, sau đó co người lại rồi chui qua.
Lục Tân nghiến chặt răng, vội vàng đuổi theo con quái vật.