Chương 7: Khiêu Khích
Thấy cảnh này, người phụ nữ tóc ngắn quan sát hít sâu một hơi, quay đầu về phía cô gái khác trong phòng.
“Chuẩn bị kết thúc công việc!”
Cô gái kia không biểu cảm đứng dậy, cầm ô trong tay lên, chậm rãi bung ra.
“Chờ chút…”
Nhưng ngay lúc này, một nhân viên trước màn hình giật mình kêu lên:
“Mọi người mau xem này…”
Mọi người trong văn phòng đều giật mình quay đầu, lập tức thấy trạm tàu điện ngầm kia. Vốn dĩ Lục Tân nhờ tốc độ giống như quỷ mị trốn thoát khỏi đuổi bắt của xúc tua, cách lối ra khoảng mấy mét, trông như lập tức chạy khỏi trạm tàu điện ngầm nay bỗng dừng lại. Hắn không có trực tiếp chạy đi mà treo ngược ở trên đỉnh trạm, chậm rãi chuyển đầu qua, ngoắc ngoắc tay về phía trước.
Người phụ nữ tóc ngắn sợ hãi lắp bắp: “Hắn đang làm gì vậy?”
“Giống như là... Đang khiêu khích?”
“...”
“Sao hắn làm như thế?”
Không khí phòng kiểm tra có vẻ hơi khẩn trương, nhân viên đều hai mặt nhìn nhau.
Từ khi Lục Tâm triển lộ ra năng lực hệ con nhện, họ đã bắt đầu chuẩn bị công việc quyết dọn cuối cùng. Vì họ hiểu rõ, tốc độ năng lực hệ con nhện đáng sợ đến thế nào. Nguồn ô nhiễm trong tiệm cà phê kia chắc chắn không có cách nào giữ hắn lại. Hoặc nói, trong thế giới này, người có năng lực vây khốn người hệ nhệ không nhiều lắm.
Nhưng họ không ngờ người hệ nhện vậy mà không trốn.
Ngược lại hắn còn xoay người khiêu khích!
Phải là hạng người lại xoay người khiêu khích thay vì chạy trốn khi đối mặt với đám quái vật đó chứ?
....
“Em gái, ngươi muốn làm gì?”
Ngay lúc này, Lục Tân cũng giật mình kêu to.
Rõ ràng lối ra ngay phía sau hắn, quay người lại có thể chạy đi nhưng em gái hắn còn kéo hắn lại.
Em gái bĩu môi: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Lục Tân vừa tức vừa vội vàng: “Chạy trốn chứ gì nữa, ngươi không thấy quái vật à?”
“Anh trai, sao ngươi sợ hãi như thế chứ?”
Em gái cười nhỏ, ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích nhân viên tiệm cà phê kia.
Dưới mái tóc rối bù, đôi mắt cô có vẻ sáng ngời bất thường:
“Rõ ràng người sợ phải là hắn mới đúng…”
…
“Xì xì...”
Thấy Lục Tân vẫn chưa bỏ trốn mà còn xoay người lại khiêu khích như vậy, nhân viên quán cà phê cũng bật cười.
Khi nụ cười trên khuôn mặt hắn bị bóp méo đến một mức độ nhất định, da thịt đột nhiên bị xé toạc ra, để lộ ra một thân thể màu đen. Thân thể này lăn lộn và thò ra phía ngoài, biến thành nhiều cái xúc tu xoắn và to. Một số xúc tu có miệng khổng lồ ở bên trên, những chiếc răng nanh sắc nhọn và nhỏ ngắn nhô ra. Một số xúc tu khác thì cuộn lên cuộn xuống, để lộ ra một con ngươi khổng lồ.
Sau đó, tất cả những cái miệng đều mở to hết cỡ, phun ra từng sợi chất lỏng nhớt nhợt.
Cả người Lục Tân run lẩy bẩy: “Mau chạy thôi...”
Em gái hắn nhìn con quái vật đó với vẻ phấn khích: “Ta sẽ không chạy đâu, ngươi nhìn xem thật đáng yêu...”
Chưa nói hết câu, con quái vật đó đã gầm lên, vô số xúc tu lớn vùng vẫy dữ dội rồi bắt đầu tấn công hắn.
Lục Tân khiếp sợ, không khỏi kêu lớn: “Ta...”
Nhưng trong lúc hắn kêu lớn, em gái hắn đã bất ngờ kéo hắn nhanh chóng lao về phía con quái vật.
...
“Sức mạnh tinh thần đã dao động đến giá trị cực hạn...”
Trong tầm quan sát, một nhân viên nhanh chóng gõ bàn phím, trầm giọng quát: “Quái vật tinh thần cấp một đã xuất hiện!"
Trên màn hình, toàn bộ ga tàu điện ngầm trống rỗng lúc này như đang xảy ra động đất, mặt đất không ngừng chấn động. Lấy nhân viên quán cà phê làm trung tâm, xung quanh không ngừng xuất hiện những vết nứt khổng lồ, hoặc giống như những cái hố sâu được tạo ra bởi một sức mạnh to lớn. Những người xung quanh, thậm chí bao gồm cả những ‘khách hàng’ trong quán cà phê, không biết có bao nhiều người trong số đó đã bị xé xác.
Giống như có một trường lực vô hình đang bóp méo, phá hoại và hủy diệt tất cả.
“Ba phút sau sẽ có một chuyến tàu điện ngầm vào ga, trên tàu có ít nhất ba mươi hành khách!”
Một nhân viên khác cũng lo lắng hét lên rồi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ tóc ngắn: “Phải làm sao bây giờ?”
Người phụ nữ tóc ngắn hít một hơi thật sâu, nhất thời không thể đưa ra quyết định.
“Theo lẽ thường, dị nhân hệ nhện không thể đối phó với loại quái vật tinh thần này nếu không có vũ khí tiêu chuẩn...”
“Nhưng mà...”
“...”
Trên màn hình hiển thị, nơi cô nhìn thấy khung cảnh không ngừng rung chuyển, người quan sát lúc này mới bay thẳng tới chỗ nhân viên quán cà phê đã vặn vẹo vô số trường lực xung quanh. Bóng dáng của hắn lóe lên, xung quanh liền xuất hiện một hố sâu được tạo ra bởi sức mạnh suy nghĩ vô hình. Hắn đột nhiên co người lại, phía sau chừng bảy tám mét, trên cơ thể của một người đột nhiên xuất hiện một cái lỗ.
Mà trong tình huống cực kỳ nguy cấp này, hắn đột ngột lao đến bên cạnh nhân viên quán cà phê.
Sau đó, hắn đưa tay ra và nắm lấy một cánh tay của nhân viên quán cà phê.
“Xùy...”
Lúc này, hình ảnh trên màn hình hiển thị đột nhiên biến mất hoàn toàn.
Vì những chiếc camera trong ga tàu điện ngầm đã bị phá hủy bởi sức mạnh tinh thần vô hình.
Người phụ nữ tóc ngắn hít một hơi rồi đột ngột hét lên: “Mau!”
Mọi người đều hồi hộp di chuyển, kể cả bé gái ở phòng bên cạnh.
...
“Hi hi...”
Nhưng vào lúc này, Lục Tân trong lòng kêu khổ, nhưng miệng hắn lại nở nụ cười đắc ý vui vẻ, ánh mắt hắn cuồng nhiệt và hưng phấn. Trước mặt hắn là vô số xúc tu trông kinh dị và đáng sợ. Trực quan mách bảo hắn, dường như việc bị bất kỳ một cái xúc tu nào trong số đó chạm vào hoặc quét qua sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn và kinh khủng đáng sợ cho bản thân.