Chương 702: Sức Mạnh Thực Sự Của Thần
"Xùy..."
Lục Tân nhẹ nhàng thở ra, dùng sức ôm chặt Mười Chín, nhẹ giọng nói:
"Đừng sợ."
Ý nghĩ điên cuồng trên mặt Mười Chín liền biến mất, thần sắc mê man lại xuất hiện.
Vẻ mắt hắn cũng đan xen giữa giận dữ và lạnh nhạt.
Rõ ràng Mười Chín có liên quan đến con quái vật tự xưng là ‘thần’ kia.
Nói cách khác, cô vẫn luôn chịu ảnh hưởng của ‘thần’.
Đương nhiên loại ảnh hưởng này cũng có thể xem như một loại ô nhiễm.
Lục Tân cũng không biết phải làm sao để chặt đứt loại ô nhiễm này, nhưng điều hắn có thể làm chính là ôm chặt lấy Mười Chín.
Cách đây không lâu, Trần Tinh từng nói với hắn về một khái niệm "ô nhiễm ngược''.
Trong chương trình huấn luyện dị biến giả sơ cấp, hắn đã từng học qua khái niệm và bản chất liên quan đến ô nhiễm.
Người thường cũng có ô nhiễm.
Cười lớn, khóc to, thậm chí là một động tác vô thức đều có thể là ô nhiễm.
Như vậy, điều duy nhất mà hắn cầu nguyện lúc này chính là cái ôm của hắn có thể "ô nhiễm" cho Mười Chín.
Cùng lúc đó, cái bóng dưới chân hắn cũng lan ra.
Trong khoảng cách gần như vậy, không có lý do gì phải bỏ mặc tên ‘thần’ ở kia.
................
"Ngươi cũng biết chịu đựng à? Cũng biết ôm à?"
Khi con quái vật thôi thúc Mười Chín, thì khuôn mặt trước ngực của nó đang giận dữ hét lớn.
"Cấp độ lực lượng này là thứ để con nít như ngươi chơi đùa sao?"
Lúc này Triệu Sĩ Minh dường như đã đánh mất chính mình, ít nhất giọng nói của hắn đã không còn tỉnh táo như trước mà càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng không giống hắn:
"Đáng lẽ vừa rồi ta không nên lãng phí thời gian với ngươi...."
"Nhưng bây giờ, cuối cùng ta cũng hiểu được, cái gì mới là lực lượng thật sự của thần..."
"........."
"Vù vù...."
Hắn hét lớn, Lục Tân lại không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn về phía đó.
Trong nháy mắt, cái bóng dưới chân Lục Tân bỗng dài ra rồi phóng về phía con quái vật.
"Soạt..."
Lần này, phản ứng của ‘thần’ khá nhanh, sáu con mắt đồng thời chuyển động, phóng ra tinh thần trùng kích.
Lực lượng tinh thần và cái bóng va chạm với nhau khiến mặt đất nứt thành những vết cắt sâu hõm.
Tuy nhiên, có vẻ như trước đây đã từng bị cái bóng khắc chế tinh thần một lần nên đã nhớ kỹ tính chất đặc biệt của nó, lần này tốc độ của cái bóng còn nhanh hơn trước rất nhiều, nó giống như một cái răng cưa màu đen được cắt và mài dũa nhẵn bóng đang lao tới nuốt trọn từng tầng không khí vặn vẹo của tinh thần, trong khoảng thời gian ngắn, khoảng cách tới tên ‘thần’ kia chỉ còn khoảng một mét.
Dường như tên ‘thần’ kia đang hỗn loạn, hoặc đang gào thét.
Bỗng nhiên vô số tơ máu bắn ra như những sợi tơ chi chít, rậm rạp chui vào trong các khe hở,
Mắt thường không tài nào nhìn thấy những sợi tơ này còn lại bao nhiêu và chui sâu đến mức nào.
Loại tơ này giống như một nhánh cây.
"Răng rắc...."
Từ sợi tơ bắn ra, bỗng xung quanh xuất hiện một âm thanh đè ép như có một vật gì đó rất nặng bao trùm lấy tòa nhà.
"Rầm…"
Tòa nhà bỏ hoang đổ vỡ tan tành, khối thịt màu máu tươi văng tung tóe.
Khối thịt này đã nối liền với những sợi tơ máu sau đó biến thành vật thể sống rồi hòa hợp cùng với ‘thần’.
Đây chỉ mới là bắt đầu.
Khắp nơi đều có những khối thịt to lớn như vậy tụ lại.
...........
Ngước lên không trung sẽ nhìn thấy nơi đây đã trở thành một thành phố chi chít xúc tu của quái vật.
Trong góc khuất của mọi con phố, trong những căn nhà hoang đều có rất nhiều những cục máu thịt cổ quái bay qua bay lại.
Chúng đi qua tòa nhà nào là tòa nhà ấy liền sụp đổ làm cho cát bụi mịt mù.
Cả thành phố bỏ hoang tràn đầy máu thịt đang bò lúc nhúc.
Bằng cách này, cả thành phố hoang đột nhiên sôi động trở lại.
Két két.
Các vật giống như mạch máu và dây thần kinh giống như thực vật bao phủ cả tòa nhà, cuối cùng lại nối liền với con quái vật.
Cả thành phố và toàn bộ quái vật dần trở thành hợp thể.
Hoặc chúng vốn là một hợp thể, chỉ đang chờ "trái tim" đến thôi.
"Rầm rầm rầm....."
Khi các khối máu thịt dần tụ lại thì tinh thần trùng kích của quái vật cũng ngày một mạnh mẽ hơn, ngay lập tức nó đã đẩy cái bóng văng ra ba mét.
Cùng lúc đó, thân thể của ‘thần’ dần cao lên.
Các khối máu thịt tụ lại giống như một cái bệ nâng cả người hắn về phía cao nhất của thành phố.
Khuôn mặt của Triệu Sĩ Minh đã biến mất, hoặc có thể là hoàn toàn bị hòa nhập rồi.
Dưới trăng đỏ, vị ‘thần’ ấy thờ ơ cúi đầu nhìn cả thành phố biến thành đống đổ nát.
Hoặc nói là lúc này nhìn xuống dưới chân nó là một Lục Tân nhỏ bé.
"Vù..."
Ngay sau đó, sáu con mắt của ‘thần’ chớp chớp cùng lúc, liên tiếp đánh ra từng sóng tinh thần trùng kích, chúng nối đuôi ập tới cái bóng của Lục Tân, cái bóng lập tức bị dồn về phía sau. Bản chất của nó giống như lực tác động, lan thẳng đến chỗ Lục Tân như đạn bắn khiến cho bùn cát dưới dất đều bị bắn lên.
"Bằng bằng bằng...."
Bên cạnh Lục Tân xuất hiện một lực tràng vặn vẹo khiến những viên đá bắn tung tóe ra khắp nơi.
Ngay sau đó, bỗng nhiên có vô số xúc tu kéo dài ra từ trên người của ‘thần’, trong nháy mắt quấn lấy hai tòa nhà hai bên.