Mặt Trăng Đỏ

Chương 701: Gặp Lại Mười Chín

Chương 701: Gặp Lại Mười Chín


Lục Tân bước về phía trước, vừa nhìn thấy "cái kén" thứ ba liền nghe thấy tiếng kêu "răng rắc".
"Cái kén" đó vỡ nát.
Một con dao thò ra từ bên trong "cái kén", xé rách lớp máu thịt bên ngoài.
Sau đó, Mười Chín với bộ váy trắng và mái tóc đen xõa dài từ trong"cái kén" chui ra.
Tiếp tục lại có thêm nhiều Mười Chín chui ra từng trong máu thịt, trong số bọn họ có người thì xuất hiện ở cửa sổ trống ở hai bên, có người thì chui ra từ đống máu thịt lúc nhúc, có người thì trồi lên từ dưới lòng đất, có người thì chậm rãi rơi xuống từ trên không trung.
Mười mấy Mười Chín vây quanh Lục Tân.
Mỗi người đều cầm một con dao, đầu và tay chân đều rũ xuống, những vết sẹo dày cộm hiện rõ trông như một đám rối gỗ.
Lục Tân bước chậm lại, ngẩng đầu nhìn rồi nói:
"Mười Chín, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi."
...............
Vừa ôm Mười Chín là hắn đã biết đây không phải Mười Chín thật sự.
Mà có lẽ là một người cải tạo tinh thần.
Nhưng cuối cùng thì hiện tại hắn cũng đã tìm được Mười Chín thật sự rồi.
"Cạch cạch...."
Tiếng các khớp gỗ va chạm vào nhau vang lên liên tục.
Tất cả Mười Chín đều ngẩng đầu nhìn Lục Tân với ánh mắt vô hồn.
Lục Tân tiếp tục tiến về phía trước, vô cùng nhẫn nại nói:
"Nghe lời, theo ta về được không?"
"Thật sự là ta không giỏi dỗ dành trẻ con, nhưng ta biết mấy năm nay nhất định ngươi đã rất khổ sở."
"Cho nên....."
"........"
"Xoạt!"
Khi Lục Tân bước đến bước thứ hai thì một Mười Chín ở bên cạnh hắn bỗng lao tới với cơ thể quỷ dị.
Con dao sắc bén nháy mắt cắt tới trước cổ Lục Tân.
Lục Tân lập tức nhún vai, nghiêng cổ qua một bên giống như bị bẻ gãy vậy.
Đồng thời hắn rút tay ra đâm xuyên qua người Mười Chín.
Cơ thể của Mười Chín này giống như gặp trục trặc, nó phải khựng lại vài giây rồi mới nghiêng đầu xuống..
Lục Tân tiếp tục tiến đến và nói:
"...... Ta đưa ngươi về nhà!"
"Cạch cạch cạch..."
m thanh các khớp nối vặn vẹo vang lên liên hồi, toàn bộ Mười Chín cùng lúc xông về hướng của Lục Tân.
Con dao trong tay vạch ra từng đường sắc bén, vô số Mười Chín bay lượn hỗn loạn trên không trung.
Một sợi tơ vô hình lập tức đan chồng chéo khắp cả con phố.
Lục Tân thở dài, nói:
"Em gái!"
Cơ thể hắn lập tức mềm nhũn như không có xương cốt, rồi nhào về phía trước.
Sợi tơ vô hình chia cắt không gian thành những mảng nhỏ.
Không ai có thể xuyên qua những ô nhỏ này.
Tuy nhiên, Lục Tân đã phá vỡ nguyên tắc, thân thể hắn nhanh chóng di chuyển vào bên trong, hắn luồn lách xuyên qua những sợi tơ, tạo những kiểu tư thế thoạt nhìn thì vô lý nhưng ở góc độ nào đó thì lại có cảm giác rất đẹp mắt.
Bằng cách này, hắn thoát khỏi sự tấn công của mười mấy Mười Chín, rồi bất thình lình xuất hiện ở giữa bọn chúng.
Mười Chín liền giơ con dao lên một cách vô cảm.
Ánh mắt cô trống rỗng hướng nhìn Lục Tân, giống như không biết có nên đâm hay không.
Lục Tân lại nhìn cô mỉm cười, sau đó ngồi xổm xuống, mặc kệ con dao trên tay, hắn ôm cô vào lòng.
"Phập"
Con dao đâm vào ngực Lục Tân, nhát dao sâu cỡ mười phân.
Lục Tân vẫn mỉm cười, hắn tiếp tục ôm Mười Chín vào lòng.
Con dao cũng vì vậy mà ngày càng cắm sâu hơn.
Cảm giác lạnh lẽo, đau đớn nơi lồng ngực.
Ngược lại Lục Tân lại cảm thấy như được lấp đầy, khiến hắn vô cùng vui sướng.
Máu tươi theo lưỡi dao bắn tung tóe lên mặt Mười Chín.
Ánh mắt vô hồn của Mười Chín chợt hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, thân hình nhỏ bé lập tức cứng đờ.
"Mười Chín....."
Bàn tay Lục Tân giữ lấy đầu Mười Chín đang ra sức vùng vẫy, hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau ót của cô, giọng điệu lo lắng cô sẽ bị hoảng sợ, khẽ thì thầm vào tai cô:
"Không cần sợ, ta đã nhớ ra ngươi rồi."
"Xin lỗi."
"Ta không nên quên ngươi lâu như vậy, ta càng không nên quên ta đã từng........ giết ngươi."
"Ngươi có sợ ta, có xem ta như một con quái vật.... cũng không sao."
"........"
"Quái vật...."
Hai chữ này giống như đã gợi lên cho Mười Chín điều gì đó khiến cô thẫn thờ.
Đến mức cô đang giãy dụa mà cũng từ từ ngừng lại.
Không chỉ có cô, mà mười mấy Mười Chín đang lơ lửng ở phía sau, dọc theo sợi tơ định trượt tới chỗ Lục Tân cũng đột ngột dừng lại, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ ngơ ngác và trống rỗng.
Từ góc độ nào đó, bọn họ nhìn thấy Lục Tân đang ôm chính mình vào lòng, giống như đang gợi nhớ lại những hồi ức khác nhau.
Có người nhớ lại ở trước tòa nhà, Lục Tân đã dồn mình vào một góc.
Có người còn nhớ lại những chuyện còn đáng sợ hơn......
Ánh mắt mù mịt giống như có một tầng sương đang chầm chậm bao phủ.
"Cô...."
Có một âm thanh mơ hồ truyền đến.
Những sợi tơ máu kéo dài vô tận ở sau lưng con quái vật trông như một hệ thống dây thần kinh và mạch máu lòe loẹt.
Những tơ máu này phần lớn là được nối liền với những tơ máu trên người Mười Chín.
Lúc này, ngày càng nhiều sợi tơ máu dính sát trên tường và mặt đất đang bò tới chỗ Mười Chín, đồng thời cơ thể Mười Chín giống như có năng lượng nào đó truyền vào người, khiến cả người cô run rẩy, trong mắt ánh lên ý nghĩ cuồng bạo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất