Chương 717: Thiện Ác Phải Song Hành
Ông ta thì thầm:
“Xem ra, học trò của ta cần được tăng cường bồi dưỡng về mặt phẩm chất đạo đức...”
Sau khi xếp bài thành một hàng, hai quân bài bay lên rồi rơi xuống phía nam của bàn mạt chược.
“Viện nghiên cứu sẽ phóng túng cho dã tâm của Văn phòng Hành chính sao?”
“...”
Ông lão mặc đồ Trung Sơn cũng rút bài theo, ông ta thò tay quá nhanh nên bị nữ nghiên cứu viên xinh đẹp đánh cho một cái.
Ông ta ngượng ngùng thu tay lại rồi mỉm cười nói:
“Thế giới này chính là như vậy, ở đâu có người thì sẽ có tranh giành quyền lực. Là những người nắm quyền trong Văn phòng Hành chính, nhưng họ luôn bị Viện nghiên cứu chèn ép, làm việc gì cũng bị gò bó, sắc lệnh hành pháp được đưa ra luôn gặp đủ mọi trở ngại, bất mãn tích tụ trong lòng càng ngày càng nhiều, cuối cùng dẫn đến việc to gan muốn thu hồi quyền lực. Những chuyện này chẳng phải rất hợp lý sao?”
“Ta nghĩ chúng ta không nên can thiệp quá nhiều đối với những hành vi của họ. Việc theo đuổi quyền lực nghe có vẻ không hay lắm, nhưng sự tồn tại của nó là cần thiết, trong một trật tự xã hội bình thường và hoàn chỉnh, sự tồn tại của những kẻ có dã tâm như vậy là tất yếu.”
“Chúng ta có thể nói một cách khéo léo rằng họ làm như vậy là không đúng, nhưng chúng ta không thể phủ nhận tính hợp lý khi họ tồn tại trên thế giới này.”
“...”
Nữ nghiên cứu viên xinh đẹp liếc xéo ông lão rồi cười khẩy:
“Thật nguy hiểm khi để một lũ ngốc nắm giữ sức mạnh.”
“Lũ ngốc này có ý định nắm giữ sức mạnh cũng là một điều nguy hiểm.”
“...”
“Nhưng ở một mức độ nào đó, việc chúng ta nắm giữ quyền lực cũng nguy hiểm không kém.”
Ông lão mặc đồ Trung Sơn dựng quân bài của mình lên, vẻ mặt trở nên phấn khích, giọng nói cũng hơi cao hơn:
“Hãy để mọi người làm việc đúng với sở trường của mình, dù làm chính trị hay làm nghiên cứu, việc nhúng tay vào công việc của người khác là hết sức ngu ngốc và nguy hiểm. Vì vậy, ta luôn không đồng ý để Viện nghiên cứu can thiệp vào công việc hành chính và ngược lại.”
“Nói một cách đơn giản, so với một số người trong Văn phòng Hành chính muốn kiểm soát Viện nghiên cứu, một số người trong Viện nghiên cứu muốn nắm thêm quyền lực, càng là một chuyện nguy hiểm hơn. Bọn họ chỉ có thể hại chết một số người, còn chúng ta... Có thể hại chết cả thế giới.”
“Viện nghiên cứu có nhiều việc phải giải quyết, không có sức lực để can thiệp quá nhiều.”
“Phải nhớ kỹ, quyền lực chính là nguồn ô nhiễm lớn nhất!”
“Lẽ nào chúng ta bỏ qua việc bọn họ bí mật tài trợ cho Hắc Đài Bàn làm ra những chuyện như vậy?”
Câu nói của ông lão khiến cả bàn mạt chược trở nên yên tĩnh một lúc, sau đó, nữ nghiên cứu viên xinh đẹp mới lườm một cái:
“Dĩ nhiên là không.”
Ông lão mặc đồ Trung Sơn vừa nhẹ nhàng vuốt quân bài trong tay vừa mỉm cười nói:
“Vẫn là câu nói đó, đúng người đúng việc, chúng ta chỉ phụ trách nghiên cứu, còn những công việc hành chính chúng ta không cần quan tâm làm gì.”
“Nếu đã có những người vi phạm quy tắc, thì đương nhiên sẽ có những người khác đứng ra trừng phạt những người này, đến lúc đó chủ thành vẫn là chủ thành, sẽ không vì vậy mà xảy ra những chuyện gây ảnh hưởng gì đến sự yên bình hiếm có này…”
“Khi nhìn thấy kết cục của những người này, những người mới lên chức sau này nếu có làm việc gì cũng nhất định sẽ cẩn trọng hơn.”
“…”
Ông ta vừa nói vừa liếc nhìn bài của mình với vẻ hài lòng, sau đó mặt mày hớn hở đánh xuống một quân bài.
“Chín ống.”
“Ăn!”
“Ta theo!”
Hai nhà hưởng ứng, nhà theo bài kia đã cướp bài.
Vẻ mặt của ông lão mặc đồ Trung Sơn lập tức trở nên lúng túng, ông ta thò đầu nhìn.
Nữ nghiên cứu viên xinh đẹp hơi ngả người về phía sau, chiếc áo khoác trắng phanh ra hai bên người, trông cực kỳ rung động lòng người.
Cô ta lạnh lùng nhìn ông lão rồi nói:
“Ngươi chưa bao giờ cho phép Viện nghiên cứu đụng tới quyền lực, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy Viện nghiên cứu cao cao tại thượng, giống như Thái Thượng Hoàng. Loại chuyện này không phải là chuyện đầu tiên và cũng không phải là chuyện cuối cùng. Sẽ luôn có một số việc nguy hiểm hơn, thậm chí là những việc mà ngay cả chúng ta cũng không thể dễ dàng giải quyết được xảy ra, vậy ngươi định làm thế nào?”
Ông lão mặc đồ Trung Sơn liếc nhìn bài của mình rồi im lặng một hồi lâu, như thể đang vô cùng khó xử.
“Vậy thì hãy cho họ biết rốt cuộc điều mà Viện nghiên cứu thực sự muốn làm là gì?”
Ông ta lẩm bẩm, cuối cùng quyết định đánh ra một quân bài:
“Tám ống!”
“Cạch!”
Phía bắc đã ngã bài.
Ông lão mặc đồ Trung Sơn trợn tròn mắt, lập tức ngã bài của mình rồi lẩm bẩm:
“Ta, thuần một màu…”
“Ngươi... mù rồi?”
“…”
Nữ nghiên cứu viên cười khẩy rồi nói:
“Ngày ngày lòe loẹt như vậy làm cái gì…”
Sắc mặt ông lão mặc đồ Trung Sơn thay đổi cực nhanh, ông ta gắt gao nhìn những quân bài rồi đột nhiên tức giận đứng lên.
Ông ta chộp lấy chiếc điện thoại bên cạnh và bấm một phím tắt.