Chương 716: Sớm Hơn Ba Phút
“Ngươi đừng cho rằng ngươi thực sự có thể kiểm soát mọi thứ…”
Trần Huân tỏ ra điên cuồng và tức giận như những người bình thường. Hắn giống như một tên lưu manh trên đường phố, miệng không ngừng thốt ra những lời chửi rủa:
“Ta hiểu rồi, ngươi có biết tại sao ngươi có thể đánh bại tạo vật của ta không? Không phải vì ta đã sai mà là vì ngươi, bởi vì thầy giáo đã tạo ra một thiết kế thông minh hơn trên người ngươi, ta tưởng rằng ngươi là một thể không hoàn chỉnh, nhưng thực ra không phải…”
“Ngươi vẫn chưa được hoàn thành…”
“Thí nghiệm của thầy giáo vẫn đang tiếp tục, ngươi... Ngươi vẫn luôn ở trong thí nghiệm của thầy giáo!”
“Ngươi... Chưa từng trốn thoát!”
“…”
“Vậy ư? Đó thật sự là một điều đáng mừng.”
Nghe tiếng gầm giận dữ của Trần Huân, thậm chí cả sự thật rùng rợn được tiết lộ trong lời nói của hắn, Lục Tân tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ thành khẩn gật đầu và nhỏ giọng đảm bảo:
“Ta nhất định sẽ hết sức phối hợp với ông ấy, đồng thời thuyết phục ông ấy.”
“Ngươi…”
Trần Huân hoàn toàn sụp đổ, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Lục Tân mỉm cười, chậm rãi đứng dậy và nói:
“Vốn dĩ sau khi bắt được kẻ xấu, thì nên giao cho Văn phòng An ninh xử lý.”
“Nhưng ta mệt quá, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Cho nên…”
Lục Tân liếc nhìn em gái và nói:
“Ngươi tranh thủ thời gian đi!”
…
Lục Tân vừa nói, vừa nhẹ nhàng đi đến bên bức tường rồi ngồi xuống, trên tay ôm chặt bức tượng của Mười Chín.
Tinh thần mỏi mệt và cơn buồn ngủ ập đến, Lục Tân nhắm mắt lại giữa những tiếng la hét đau khổ và sợ hãi.
Lời ru tuyệt vời này thật sự khiến người ta cảm thấy ấm áp và bình yên…
…
“Kết thúc rồi…”
“Công tác dọn dẹp sự cố ô nhiễm đặc biệt của Hắc Đài Bàn đã hoàn tất.”
“Hồ sơ số liệu cơ bản của đối tượng thí nghiệm số chín của phòng thí nghiệm đã trốn thoát đã hoàn tất.”
“Thâm Uyên…”
“... Chưa quan sát thấy phản ứng rõ ràng!”
“…”
Phòng quan sát số năm trong Viện nghiên cứu thuộc thành phố chủ số hai.
Nhìn số liệu kiểm tra đang nhanh chóng trở về biên độ thấp trên màn hình điện tử, hai nhân viên ngồi trước máy tính thở dài một hơi. Một người trong số đó từ từ duỗi lưng, xương cốt trong cơ thể kêu răng rắc, khiến hắn thoải mái đến mức rên rỉ.
Người còn lại cầm cuốn sổ ghi chú bên cạnh và bắt đầu điền thông tin chi tiết lên đó:
“Sự cố ô nhiễm đặc biệt số 1022
Địa điểm: thành phố Thủy Ngưu
Nguyên nhân: Thí nghiệm cấm kỵ của Hắc Đài Bàn
Điểm cốt lõi: Sinh mệnh
Mức độ đe dọa: Cấp S
Nhân viên dọn dẹp ô nhiễm: Thanh Cảng – Đan Binh (Đã được xác nhận là đối tượng thí nghiệm số chín của phòng thí nghiệm đã trốn thoát. Đã kiểm tra thấy đối tượng thí nghiệm này sở hữu đặc tính làm biến dạng, đặc tính gây hoảng sợ. Đã xác định đối tượng thí nghiệm này sở hữu năng lực nhân tố màu đen mạnh mẽ với hoạt tính khác thường, nếu không có điều kiện quan sát thì không thể có được đáp án cụ thể. Theo tính toán tạm thời, cấp độ năng lực là cấp S, và nguy cơ mất kiểm soát là 80%. Đề xuất: Thực hiện kế hoạch thu hồi.”
…
Sau đó, hắn tùy tiện ném cuốn sổ sang một bên rồi mỉm cười nói:
“Có thể bảo họ cất vũ khí cấp S vào nhà kho rồi.”
“Đi thôi!”
Họ hẹn nhau:
“Không biết sườn xào chua ngọt đã bán hết chưa…”
…
“Nhiều hơn ba phút so với dự tính của ta…”
Trong một tòa nhà nhỏ nằm trong khu nhà của Viện nghiên cứu được bao phủ bởi cây xanh với bề ngoài có vẻ khá bình thường, có một thư phòng được trang trí theo phong cách cổ kính, không giống như thư phòng của nhà nghiên cứu, mà giống như của một học giả mặc trang phục thời Đường, thích làm thơ, chơi đùa với chim và nghiên cứu cổ văn mỗi ngày.
Lúc này, một chiếc bàn vuông được trải khăn trải bàn bằng lụa đã bày sẵn trong thư phòng.
Có hai người ngồi đối diện ở hai phía đông và tây đang xoa mạt chược.
Phía đông là một ông lão mập mạp trong bộ đồ Trung Sơn.
Ông ta đeo một chiếc kính tròn gọng đen và để hai hàng ria ngắn, lúc ông ta cười đôi mắt híp lại thành một đường thẳng.
Đối diện với ông ta là một nữ nhân viên nghiên cứu xinh đẹp với đôi môi đỏ tươi cùng phấn mắt rất đậm. Mặc dù khoác trên người chiếc áo khoác trắng rộng thùng thình, nhưng vẫn không che giấu được những đường cong mê người của cô ta. Cô ta thỉnh thoảng gác chân nọ lên chân kia, thon dài và quyến rũ.
Chỉ có hai người ngồi đó, nhưng trên bàn giống như có tới bốn người đang xoa bài.
Những quân mạt chược trên bàn phát ra tiếng lạch cạch, như thể có tám bàn tay đang xoa bài.
Ông lão mặc đồ Trung Sơn vừa xoa bài vừa cười híp mắt và nói:
Xem ra vẫn là Lão Vương lợi hại, mười mấy năm trước ông ta đã có những phỏng đoán và hiểu biết như vậy, nhưng ông ta lại không dạy học trò được bao nhiêu, chỉ coi trọng năng lực mà không chú ý đến đạo đức và tu dưỡng. Hắc Đài Bàn gây ra động tĩnh lớn như vậy, ta nghĩ cần đốc thúc Văn phòng Hành chính thẳng tay trấn áp những thí nghiệm cấm kỵ này.”
“Ha...”
Nữ nghiên cứu viên xinh đẹp khinh thường cười khẩy:
“Giả vờ hồ đồ quá lâu, cẩn thận kẻo thật sự trở thành kẻ đần đấy.”
Ông lão bị mắng trở nên lúng túng, ria mép khẽ run, liếc nhìn nữ nghiên cứu viên xinh đẹp, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.