Chương 726: An Tư Tư
Sau một hồi trầm ngâm, Lục Tân mới thành thật trả lời:
“Ta tên là Lục Tân, lớn lên ở Thanh Cảng. Sau khi được bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt chiêu mộ, họ đã đặt cho ta mật danh là ‘Đan Binh’, về phần phòng thí nghiệm đã trốn thoát mà ngươi vừa đề cập…”
Lục Tân ngừng lại giây lát rồi thản nhiên trả lời:
“Ta chỉ có một vài ký ức rời rạc, những ký ức cụ thể hơn đều đã biến mất.”
“Bây giờ, ta đang lên kế hoạch để tìm lại những ký ức này.”
“…”
“Rất thẳng thắn!”
Nữ nghiên cứu viên kiều diễm bật cười tán thưởng:
“Cũng rất biết hợp tác, tuy rằng hơi ngây ngô, nhưng thái độ rất tốt.”
Nói đến đây, cô ta bắt chéo chân, sau đó cười tủm tỉm và nói:
“Ấn tượng của ta về ngươi rất nhanh đã tốt lên rất nhiều.”
“Sao cô ta nói chuyện có vẻ hơi kỳ quái?”
Lục Tân cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ là gì, đành phải cho rằng tất cả đều đúng.
“Ngồi đi.”
Nữ nghiên cứu viên đứng dậy, bảo Lục Tân ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, sau đó lấy ly giấy rót cho hắn một ly nước lọc, còn mình thì ngồi trên bàn làm việc, áo khoác trắng vẫn chưa cài cúc, đôi chân thon dài gần như ngang với tầm mắt của Lục Tân.
Cô ta chăm chú nhìn Lục Tân, dường như đang suy nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào.
“Ta tên là An Tư Tư, ngươi có thể gọi ta là tiến sĩ An, hoặc là…”
Cô ta cắn môi, mỉm cười nói:
“Chị.”
Lục Tân hơi ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn cô ta rồi nói:
“Tiến sĩ An, thực ra ta đến đây…”
“Không nghe lời, quả nhiên là một chàng trai cương trực…”
An Tư Tư cười khúc khích, sau đó nhìn Lục Tân và nói:
“Trước mắt ngươi đừng vội nói gì cả, ta sẽ nói về chuyện của ta trước.”
“Ta đã nghe nói về thí nghiệm cấm kỵ của Hắc Đài Bàn. Vấn đề này lẽ ra sẽ do Văn phòng Hành chính của chủ thành và bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt xử lý, chỉ tiếc là, bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt của chủ thành đã có những biểu hiện rất kém, nên phải dựa vào dị biến giả của Thanh Cảng, hay nói cách khác... Phải dựa vào ngươi để xử lý vấn đề này. Vì vậy, theo lệ ngươi có thể lựa chọn thù lao của mình.”
An Tư Tư mỉm cười nói tiếp:
“Bây giờ ta đang tạm thời thay Đặc Thanh Bộ xử lý những vấn đề này, dù không có nhiều kinh nghiệm, nhưng ta nghĩ ta có thể cho ngươi một vài sự lựa chọn. Thứ nhất, ngươi có thể mượn cơ hội này để gia nhập Viện nghiên cứu, và làm những công việc trong khả năng của mình…”
“Hả?”
Điều này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Lục Tân. Hắn sửng sốt một hồi rồi mới hỏi:
“Ta có thể làm gì?”
An Tư Tư ghé sát tai Lục Tân, khẽ cười rồi nói:
“Chẳng hạn như, bị người khác nghiên cứu hay gì đó.”
Lục Tân lập tức ngậm miệng, nhìn nữ nghiên cứu viên này với sắc mặt không tốt lắm.
“Hả? Không buồn cười sao?”
An Tư Tư nhíu mày, nghi ngờ nói:
“Đây rõ ràng là một tình tiết kinh điển trong các bộ phim cũ…”
Lục Tân vẫn không lên tiếng, mà chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Thấy Lục Tân không có phản ứng, An Tư Tư tỏ ra vô cùng thất vọng xua tay rồi thở dài nói:
“Người trẻ tuổi mặc dù rất bốc đồng, nhưng lại quá thiếu trải nghiệm tình cảm... Được rồi, nói vấn đề chính thôi. Gia nhập Viện nghiên cứu là điều mà rất nhiều dị biến giả mơ ước. Những dị biến giả ở các thành phố Cao Tường đều mong chờ có một ngày được gia nhập, bởi vì Viện nghiên cứu không những có thể giúp các ngươi ổn định được trạng thái, tăng cường năng lực.”
“Thậm chí có thể dễ dàng giúp các ngươi nâng cao…”
Cô ta cố ý dừng lại giây lát rồi mới nói tiếp:
“Cấp độ sinh mệnh!”
“Cấp độ sinh mệnh?”
Lục Tân không có biểu cảm gì khác thường, mà chỉ hơi siết chặt chiếc ly giấy trong tay.
“Không thích?”
An Tư Tư liếc nhìn Lục Tân, sau đó bật cười nói:
“Vậy vẫn còn những lựa chọn khác, một khoản tiền thưởng hậu hĩnh, hoặc là…”
Cô ta vừa nói vừa cúi người dựa vào Lục Tân, nhìn khuôn mặt Lục Tân bằng ánh mắt chăm chú.
Một mảng da thịt trắng nõn hiên ra dưới cổ áo rộng thùng thình, đôi mắt sâu và quyến rũ khẽ chớp chớp:
“Tùy ngươi lựa chọn.”
“Những gì ngươi muốn, hoặc những gì có trên thế giới này, Viện nghiên cứu đều có thể cung cấp cho ngươi.”
“…”
Lục Tân quay đầu qua, có vẻ vẫn chưa quen với sự hiếu khách của nữ nghiên cứu viên này.
Cụm từ “khoản tiền thưởng hậu hĩnh” trong miệng đối phương quả thực rất có sức hấp dẫn đối với Lục Tân.
Nhưng lần này, sau khi nghiêm túc cân nhắc, Lục Tân ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng nói:
“Ta chỉ muốn hiểu rõ về một người.”
“Vương Cảnh Vân sao?”
Nữ nghiên cứu viên ngồi trở lại ghế sô pha rồi mỉm cười nhìn Lục Tân.
“Ừ.”
Lục Tân hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.
…
Nữ nghiên cứu viên đứng dậy và lấy một tập tài liệu.
Dường như đã sớm có chuẩn bị, cô ta trực tiếp đưa cho Lục Tân:
“Tự xem đi.”
Lục Tân nhìn tập tài liệu, cảm thấy mình cần bình tĩnh lại.
Một lúc sau, Lục Tân trịnh trọng mở tập tài liệu ra, đập vào mắt hắn là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng.
Trong bức ảnh, ông ta khoảng bốn mươi tuổi, tóc mai có một vài sợi bạc, dáng vẻ lịch lãm với nụ cười trên môi.
Ông ta có vẻ giống như một ông chú hàng xóm dễ gần.
Ở một mức độ nào đó, gương mặt này cũng tượng trưng cho rất nhiều ký ức tốt đẹp trong tâm trí Lục Tân.
Lục Tân chăm chú nhìn ông ta trên bức ảnh, một hồi lâu sau vẫn không muốn nhìn đi chỗ khác.