Chương 725: Ngươi Có Tình Ta Có Ý
Bản thân hắn không phạm pháp, không phạm tội thì dù đối phương có là viện nghiên cứu đi nữa cũng không thể bắt nạt được....
Mọi người phải nói đạo lý mới đúng!
...............
Hắn vừa yên lặng suy nghĩ những điều này vừa thoải mái bước đi.
Đi tới trước văn phòng số 3106, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, không ai biết phía sau nó là thứ gì.
Lục Tân dừng bước, suy nghĩ một hồi rồi lễ phép gõ cửa.
"Mời vào....."
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ bên trong.
Lục Tân hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa tiến vào, ánh mắt hắn u ám nhìn đảo qua căn phòng, sau đó liền giật mình.
Hắn không nhìn thấy họng súng tối om hay một loạt người xấu nào, chỉ nhìn thấy trong văn phòng được bày trí vô cùng phong cách với rèm cửa và ánh đèn dịu nhẹ, đối diện là một chiếc bàn làm việc, bên trái bàn làm việc gần tấm rèm có một tủ quần áo đang mở, lúc này có một người phụ nữ xinh đẹp, trắng trẻo đứng bên cạnh tủ quần áo quay lưng về phía hắn.
Cô chống tay ra sau, quay đầu quan sát Lục Tân. Cô trang điểm đậm vô cùng nổi bật, ngũ quan thanh tú, dáng người yểu điệu, chỉ là ánh nhìn người khiến người ta cảm giác trong mắt cô giống như có cái móc câu vậy...
"Đóng cửa lại...."
Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút khàn nhẹ, nghe cũng rất có sức hấp dẫn.
"Ngươi đến đúng lúc lắm...."
Cô mỉm cười nhìn Lục Tân, sau đó nói:
"Nào, lại đây kéo khóa lên giúp ta."
…
“Kéo lại... Dây kéo?
Dù thế nào đi nữa, Lục Tân cũng không ngờ thử thách đầu tiên của hắn sau khi đến Viện nghiên cứu lại là như vậy.
Nhìn dáng người cao gầy và tấm lưng mịn màng như sữa của người phụ nữ, Lục Tân im lặng giây lát, sau đó, trong lúc đối phương khẽ dậm chân và nhìn hắn với vẻ tức giận, hắn quyết định tuân theo nguyên tắc lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui rồi lẳng lặng bước tới trước mặt cô ta.
Hắn nắm lấy đầu dây kéo nho nhỏ kia, hơi kéo ra ngoài một chút, sau đó nhanh chóng kéo lên mà không chạm vào cô ta.
Sau đó, hắn lùi về sau ba mét rồi thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ chậm rãi xoay người, trông cô ta khoảng ba mươi tuổi, trang điểm đậm, nhưng lại không tạo cho người ta cảm giác diêm dúa, chỉ là đôi môi đỏ đậm, mái tóc dài với những lọn tóc xoăn nhẹ như thác nước, thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể duy trì được.
Nhưng cô ta duy trì rất giỏi. Cô ta có làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sâu như vách đá, và dáng người đẹp đến nỗi khiến người khác không ngừng xuýt xoa.
Cô ta mặc một chiếc váy từa tựa như sườn xám với hai đường xẻ cao ở hai bên. Sau khi xoay người, cô ta ngồi xuống bàn, sau đó nghiêng người về sau rồi lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc tất da màu đen, bắt đầu chầm chậm mang vào từ mũi chân.
Lục Tân lặng lẽ dời ánh mắt và nghĩ thầm trong lòng:
“Chân dài thật...”
Nhưng hình như chỉ nói chân dài thôi là chưa đủ, bởi vì ngoại hình của người phụ nữ này rất tiêu chuẩn, nhìn đâu cũng thấy đẹp.
“Em trai thật ngoan...”
Người phụ nữ mang tất da vào, nhặt chiếc áo khoác màu trắng bên cạnh lên, sau đó lấy ra một đôi giày cao gót màu đen từ trong chiếc hộp dưới bàn, nhưng cô ta không vội mang vào mà chỉ xách trên tay. Cô ta vẫn đang ngồi trên bàn làm việc.
Cô ta nhìn Lục Tân với vẻ thích thú rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Ngươi chính là đứa trẻ trong phòng thí nghiệm bỏ trốn?”
Sau khi quần áo của cô ta trông có vẻ gọn gàng hơn, Lục Tân mới bắt đầu quan sát cô ta.
Trong ấn tượng của Lục Tân, những từ ngữ như xinh đẹp, tinh xảo... Đều cách biệt với chiếc áo khoác trắng.
Khi ở Thanh Cảng, Lục Tân cũng từng gặp hai người phụ nữ trong Viện nghiên cứu, một người là giáo sư họ Viên nghiên cứu về thần bí học, người còn lại là bác sĩ tâm lý họ Giả. Hai người họ, một người thì đầu tóc rối bù, thoạt nhìn hơi giống bà đồng; người còn lại là bác sĩ Giả lúc nào trông cũng sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt xưa nay chưa từng trang điểm nhưng luôn mỉm cười khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Nhưng trước mặt Lục Tân bây giờ là một nữ nghiên cứu viên với khí chất kiều diễm trong chiếc áo khoác trắng.
Cô ta có đôi môi đỏ rực, xinh đẹp xuất chúng, giống như một ngôi sao lớn.
Một người như vậy đáng lẽ phải xuất hiện trên sân khấu, nhưng bây giờ cô ta lại mặc áo khoác trắng và ngồi sau bàn làm việc.
Hơn nữa, câu hỏi của cô ta cũng thẳng thắn đến không ngờ.
Lục Tân ngước nhìn cô ta với vẻ hơi ngạc nhiên.
“Ồ, xin lỗi…”
Đôi môi được tô son cao cấp của người phụ nữ khẽ mở, cô ta mỉm cười hối lỗi và nhẹ nhàng nói:
“Ta thích đi thẳng vào vấn đề, đơn giản, hiệu suất, có thể mang lại cho mọi người một loại khoái cảm của sự thẳng thắn…”
“Nếu ngươi cảm thấy không quen, ta có thể chậm lại một chút…”
“Nhưng ngươi muốn gặp ta, ta cũng muốn gặp ngươi. Dù sao thì hai chúng ta đều là ngươi có tình ta có ý, cho nên…”
“…”
Lục Tân lập tức hiểu được suy nghĩ của cô ta.
Hắn cảm thấy sự ví von của cô ta thực sự kỳ diệu.