Mặt Trăng Đỏ

Chương 730: Không Dám

Chương 730: Không Dám


Ánh mắt của nữ tiến sĩ xinh đẹp trở nên cuồng nhiệt, ghé sát vào người Lục Tân, gần như mặt dán mặt.
Ánh mắt Lục Tân lạnh đi. Hắn không trốn, chỉ yên lặng ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn gương mặt gần trong gang tấc của cô.
Người cuồng nhiệt – kẻ lãnh đạm, tựa như băng với lửa đang đấu nhau, không biết là băng dập lửa, hay là lửa nấu chảy băng đây.
Nhưng ít nhất thì từ góc độ bên ngoài, nhiệt độ của băng dường như lại hạ xuống một chút rồi.
Không khí bỗng trở nên khá áp lực. Tiến sĩ An không hề có ý định lui bước, Lục Tân cũng không có ý trốn tránh, hai người như đang phân cao thấp với nhau vậy.
...
Qua thật lâu, Lục Tân chậm rãi rút từ trong túi ra một điếu thuốc, “tách” một tiếng, thuốc được châm, làn khói nhẹ bay lên.
Tiến sĩ An đành phải lui về phía sau, ho nhẹ một chút vì sặc.
"Ta không thích cái từ “sáng tạo” được thốt ra từ miệng ngươi, đặc biệt là “được sáng tạo”."
Nếu là ngày thường, vì sự lễ phép, Lục Tân chắc chắn sẽ không hút thuốc trong văn phòng người khác nếu chưa được chủ nhân cho phép.
Nhưng lần này là ngoại lệ, bởi vì người phụ nữ này khi nói chuyện có thói quen dán sát vào mặt người ta.
Xem tình hình hiện tại thì cách này cũng khá hiệu quá đấy, thế là hắn từ tốn nhả ra một ngụm khói, ra chiều suy tư:
“Nhưng quả thật ta cũng muốn biết tại sao các ngươi lại cho rằng ta đang ở giai đoạn ba và có tiềm năng băng qua được mấy nấc thang kia?"
"Ngươi vẫn chưa hiểu sao?"
Tiến sĩ An thuận tay lấy ra một viên kẹo dẻo màu đỏ, vốn định bỏ vào miệng, nhưng nhìn bộ dạng hút thuốc một cách bình chân như vại của Lục Tân, cô cảm thấy bản thân như bị hắn chèn ép một đầu, thế là lại thả tay xuống.
Cô uể oải giải thích:
“Lý luận bảy nấc thang đã chỉ ra cho chúng ta phương hướng tiến tới, nhưng làm sao để leo lên được bảy nấc thang này cũng vấn đề lớn nhất mà chúng ta đang mắc phải.
Điển hình nhất là làm sao để người đang ở nấc thang thứ hai leo lên được nấc thang thứ ba. Chúng ta đã thử vô số cách, có thành công, cũng có thất bại, nhưng dù thành công hay thất bại thì cuối cùng chúng ta cũng không quá vừa lòng với kết quả ấy…
Kỳ thật, nếu không thể từ nấc thang thứ ba leo lên nấc thứ tư đã được xem là thất bại rồi.
Nhưng ngươi lại khác, theo thông tin ghi trong hồ sơ của Thanh Cảng, ngươi là một dị biến giả tự nhiên, nhưng tính ổn định lại cao hơn nhiều người, cũng càng có tiềm lực hơn..."
"..."
Nói tới đây, tròng mắt của cô khẽ chuyển, rồi bất chợt nở nụ cười:
"Có phải ngươi đang lo chúng ta sẽ giải phẫu người ra để nhìn xem rốt cuộc giáo sư Vương Cảnh Vân đã làm gì với ngươi không?"
"Hửm?"
Lục Tân không có phản ứng gì quá khích, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn cô.
"Thật ra chúng ta cũng rất muốn…”
Tiến sĩ An không hề che giấu sự hưng phấn lóe lên trong mắt:
“Đối với trạng thái của ngươi, thật ra chúng ta cũng chỉ phỏng đoán, hay nói đúng hơn là suy luận sau khi đã tiến hành quan sát tỉ mỉ. Theo lý thuyết, đúng là cần phải tiến hành nghiên cứu và kiểm tra đo đạc cẩn thận hơn thì mới có thể xác định đúng trạng thái chân chính của ngươi."
Nhưng nói xong rồi, cô lại chỉ có thể tiếc nuối thở dài:
“Tiếc là... chúng ta không dám..."
"..."
"Vì sao?"
Lục Tân có hơi ngạc nhiên, người phụ nữ này không giống với kiểu người sẽ nói ra hai chữ "Không dám".
Giọng nói của tiến sĩ An trở nên ôn hòa hơn, cô nhỏ giọng cười nói:
“Đương nhiên là bởi vì sợ ngươi ăn không tiêu rồi..."
Nhất thời trên mặt Lục Tân hiện lên vẻ không được tự nhiên.
Người phụ nữ kia khẽ mỉm cười, xoay người sang chỗ khác, mau lẹ cầm một cốc giấy, mấy cây bút, vài sợi tơ trắng và một viên bi nam châm đang không ngừng di động ở trên bàn lên, ngón tay linh hoạt lướt qua lướt lại như đang làm ảo thuật, đầu tiên cô đặt cốc giấy đứng nghiêng trên bàn, sau đó lại để một cây bút lên trên, tiếp tục đặt thêm một cây bút nữa, lại dùng sợi tơ quấn chặt lấy viên bi nam châm, cẩn thận treo lên.
Kế đó, một cảnh tượng đầy kinh ngạc đã xuất hiện.
Cốc giấy nghiêng nghiêng chỉ có một bên chạm đất, bên trên là hai cây bút một ngang, một dọc, hoàn toàn không có gì chống đỡ, nhìn như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nhưng lại nhờ có viên bi sắt treo tòng teng mà tất cả lại vẫn giữ được sự cân bằng chuẩn xác.
"Nhìn thấy không?"
Cô quay đầu, liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, nói:
“Đây là tình trạng của ngươi. Một cá thể đa nguyên phức tạp, trên lý thuyết là không thể nào đạt tới trạng thái thăng bằng, tựa như một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nhưng dưới trạng thái nguy hiểm như vầy, ngươi lại vẫn có thể giữ vững được sự cân bằng, hơn nữa còn ngày càng tiến lại gần sự cân bằng hoàn mỹ. Dĩ nhiên chúng ta rất muốn tìm tòi cho ra lẽ xem sự cân bằng này được tạo thành thế nào, nhưng thứ chúng ta có thể làm, cũng chỉ là đứng yên bên cạnh, cố gắng hết sức cẩn thận quan sát..."
Nói xong, ngón tay của cô nhẹ nhàng đụng vào viên bi nam châm một chút, thế cân bằng lập tức bị đánh vỡ, cốc giấy và bút rơi vãi đầy bàn.
"Nếu không, mọi thứ sẽ không đơn giản như là bị phân tách thành từng mảnh nhỏ như vầy đâu."
"..."
Lục Tân lập tức hiểu ý của cô. Và có lẽ viện nghiên cứu cũng muốn thông qua phương pháp này để tỏ cho hắn thấy thái độ của bọn họ?
Vì thế hắn cũng chân thành tỏ bày thái độ của mình với họ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất