Mặt Trăng Đỏ

Chương 731: Hợp Tác

Chương 731: Hợp Tác


"Ta không có thời gian để cho các ngươi quan sát!"
Hắn chầm chậm ngẩng đầu lên, bình thản nói tiếp:
“Ta đến đây là để tìm lão viện trưởng, muốn hỏi rõ rốt cuộc năm đó cô nhi viện đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa là một đứa trẻ từng được hắn chăm sóc, ta muốn nói lời cảm ơn của ta, cũng như của rất nhiều anh chị em trong cô nhi viện với hắn.
Mặt khác, ta không biết năm đó còn có bao nhiêu người sống sót, nhưng ta muốn đi tìm bọn họ. Bởi vì ta đã hứa sẽ mang bọn họ rời khỏi nơi đó!"
"..."
Khi hắn nói những lời này, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, biểu cảm trên mặt không thay đổi chút nào, nhưng lại rất chân thành truyền đạt lại thái độ của mình về chuyện này.
Nhưng sự nghiêm túc này vốn là một kiểu thái độ.
"Ta hiểu."
Nữ tiến sĩ xinh đẹp kia chẳng để lộ biểu cảm gì bất thường, chỉ khẽ thở dài, hơi cúi người, gỡ mảnh giấy vụn dính trên tất chân của mình, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Tân, khẽ mỉm cười:
“Có người hướng tới chân lý, có người lại tôn trọng sự thật, còn ta thì lại cho rằng bảy nấc thang kia mới là thứ không tiếc hết thảy để theo đuổi, nhưng ta có thể bảo đảm... Hầu hết đàn ông trên thế giới này đều cho rằng một người phụ nữ như tôi còn tốt hơn cả chân lý."
"..."
Lục Tân giật mình, cảm thấy điều cô nói rất có lý. Nhưng sau vài giây ngẫm nghĩ, hắn kiềm chế lại, dù sao, hắn chắc chắn không phải người như vậy.
"Nhưng..."
Nữ tiến sĩ xinh đẹp kia lại đổi giọng, dịu dàng nói tiếp:
“Điều này cũng không đồng nghĩa với việc chúng ta không thể hợp tác... ví dụ như, cả hai chúng ta đều muốn tìm giáo sư Vương Cảnh Vân chẳng hạn..."
"..."
Lục Tân hút xong ngụm khói cuối cùng, dí đầu lọc thuốc lá vào chén nước, rồi ngẩng đầu hỏi:
“Các ngươi cũng tìm hắn?"
"Chỉ có viện nghiên cứu mới tìm được hắn."
Vẻ mặt tiến sĩ An tràn đầy tự tin, nói khẽ:
“Thậm chí cũng chỉ có mình chúng ta mới có thể xác định được liệu hắn còn sống trên đời hay không."
"Hả?"
Lục Tân bắt được trọng điểm trong câu nói của cô, ánh mắt lập tức rọi thẳng về phía cô.
Dưới cái nhìn đầy khó hiểu của Lục Tân, tiến sĩ An khẽ thở dài:
“Giáo sư Vương là một người vô cùng lợi hại, cũng rất cẩn thận. Chúng ta đã tìm hắn rất nhiều năm, cũng từng không chỉ một lần cho rằng hắn đã qua đời.
Nhưng là, sự hưng khởi của giáo hội khoa học kỹ thuật ở phía nam, sự phát triển lớn mạnh của công ty khai thác ở phía tây, còn có những dị biến xảy ra trên cơ thể đám người Quốc Đảo ở phía đông... Vô số hiện tượng kỳ lạ không nên xuất hiện ở thế giới này khiến chúng ta cảm thấy có gì đó rất lạ.
Chúng ta nghi có người đang lợi dụng thành tựu nghiên cứu của viện nghiên cứu để cải tạo lại thế giới này. Người có được thành tựu nghiên cứu của viện nghiên cứu, thậm chí có cả vật phẩm ký sinh, hơn nữa còn đang lẩn trốn thật ra có đến vài người lận.
Nhưng là, sau một đợt điều tra và làm rõ của viện nghiên cứu, cuối cùng chúng ta cũng có được câu trả lời nhất quán. Có thể làm mọi việc một cách hoàn mỹ cũng như nắm chắc thế cục tới cỡ này như vậy, chỉ có một mình giáo sư Vương; và đó cũng là chứng cứ xác thực để chúng ta khẳng định hắn còn sống."
"..."
Nói tới đây, cô khẽ bật cười thành tiếng, nói:
"Trước giờ, ngoại trừ gánh vác trách nhiệm của mình, viện nghiên cứu không định tiếp xúc với bất kỳ quyền lực gì. Nhưng chúng ta vẫn chế tạo ra một đội ngũ đặc biệt, người ngoài gọi họ là người nằm vùng. Có thể nói, đội ngũ này chính là tổ chức tình báo xuất sắc nhất từ trước tới nay; không chỗ nào là không có mặt bọn họ, không địa phương nào mà họ không thể lẻn vào, cũng gần như không có tin tức nào mà họ không tìm hiểu được.
Rất nhiều người cho rằng, mục đích tạo ra người nằm vùng là để đối phó với kẻ thù của viện nghiên cứu..."
Đến đây, cô mỉm cười, rồi nói:
“Nhưng trên thực tế, ban đầu, khi thành lập người nằm vùng, chúng ta chỉ có đúng một mục đích…
Đó là tìm được giáo sư Vương Cảnh Vân!"
"..."
Sắc mặt Lục Tân nghiêm lại. Hắn không phải là kiểu người đạo đức giả, biết là muốn làm tốt công việc thì phải tìm ra đúng phương pháp.
Đúng là rất khó để tìm thấy lão viện trưởng, thậm chí trong nhiều năm qua, ngay cả bản thân hắn vẫn luôn tưởng rằng lão viện trưởng đã qua đời.
Tới tận hôm nay, bản thân cũng vẫn không thể moi ra được chút manh mối có lợi nào từ miệng Trần Huân.
Từ đó có thể suy ra, nếu thật sự muốn tìm hắn thì sẽ khó khăn cỡ nào. Như vậy, chẳng phải cách tốt nhất là mình nên hợp tác với viện nghiên cứu, mượn lực lượng của bọn họ để tìm thấy hắn sao?
Hắn trầm ngâm nghĩ ngợi, tay rút ra thêm một điếu thuốc nữa. Trong lúc hắn còn đang do dự có nên châm lửa hay không, dù sao số thuốc còn lại cũng không nhiều thì phía đối diện bỗng vươn tới một bàn tay, tiến sĩ An nhẹ nhàng cầm lấy hộp thuốc lá trong tay hắn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Tân, cô rút ra hai điếu, đặt giữa bờ môi đỏ mọng của mình, lại cầm lấy bật lửa, từ tốn châm cả hai điếu cùng lúc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất