Mặt Trăng Đỏ

Chương 735: Quê Hương Của Quái Vật Tinh Thần

Chương 735: Quê Hương Của Quái Vật Tinh Thần


Nhưng đúng lúc này, cỗ áp lực phía sau họ đã đạt đến cực đại. Lục Tân cảm nhận sau lưng như có thứ gì đó đang mắc kẹt, hắn vô thức quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt to lớn đột nhiên xuất hiện giữa không trung, đang nhanh chóng tiếp cận hắn.
Khuôn mặt đó nhợt nhạt, cứng đờ, giống như một chiếc mặt nạ. Ở vị trí hai hốc mắt bên trên khuôn mặt, có hai cái lỗ bê bết máu, bên trong còn có từng bàn tay màu đỏ tươi. Chúng nhốn nháo cử động, vừa cào cấu, vừa co giật vì đau đớn, như thể chúng đang liều mạng chui ra khỏi hốc mắt, bắt lấy Lục Tân.
Lục Tân lập tức cau mày khi nhìn thấy khuôn mặt này. Ngược lại, hình như khuôn mặt cũng cảm nhận được điều gì đó, những bàn tay bên trong hốc mắt cũng dừng động tác. Thậm chí, một số bàn tay còn nhanh chóng chui lại vào trong hốc mắt. Điều này khiến tốc độ truy đuổi của con quái vật chậm hơn rất nhiều.
Nhờ vậy, Hạ Trùng cuối cùng cũng có thể kéo Lục Tân, nhào ra bên ngoài cánh cửa.
...
“Soạt…”
Sau khi cánh cửa sau lưng đóng lại, Lục Tân hơi loạng choạng, sau đó đứng vững.
Hắn phát hiện mình đã quay trở lại văn phòng ban đầu, tựa như mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Nhưng những vết sẹo trên đùi Hạ Trùng chứng minh đó là sự thật. Da thịt cô chằng chịt những vết thương đang rỉ máu.
“Ái chà, mười hai giây..."
Giọng tiến sĩ An vang lên, cô nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Lục Tân khích lệ:
“Dù đây là lần đầu tiên, nhưng biểu hiện không tệ.”
"Cái quái gì thế này?"
Lục Tân không trả lời, Hạ Trùng suýt ngã, sợ hãi hét lên.
“Đúng a……”
Lục Tân nghĩ đến khuôn mặt kia, không khỏi có chút sợ hãi, nói:
"Thật quá đáng sợ."
Hạ Trùng hung hăng quay đầu lại nhìn mặt hắn:
“Ta đang nói ngươi..”
“Ngươi chỉ mới bước vào Thâm Uyên có mười giây, sao lại có thể thu hút sự chú ý của con quái vật cấp chúa tể?"
“Những con quái vật tinh thần ở cấp độ này thường sẽ chỉ tấn công những thứ đe dọa đến nó..."
"Cái này……"
Nhìn vẻ kinh hãi của Hạ Trùng và vẻ mặt trầm ngâm của nữ bác sĩ đang đứng bên cạnh, Lục Tân không biết phải trả lời như thế nào. Một lúc sau, hắn nói nhỏ:
"Đây rõ ràng không phải là lỗi của ta mà?”
“Ngươi nên hỏi nó..."

''Chuyện này...."
Nghe Lục Tân trả lời như vậy Hạ Trùng cũng không biết nên tiếp lời thế nào.
Cô là một cô gái lương thiện, chỉ cần nhìn ánh mắt Lục Tân thôi là không biết nên trả lời thế nào rồi.
Trong khi tiến sĩ An đứng bên cạnh lại nhìn một cách hứng thú, trầm ngâm về phía cửa văn phòng.
Sau đó cô gật đầu rồi nhẹ nhàng tiến đến đỡ lấy cánh tay của Hạ Trùng, cười nói:
"Thâm Uyên thay đổi không lường, xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn cũng thường thôi. Ngươi đi cùng mấy người ở Thanh Cảng trước đi, để ta nói được rồi."
"Vâng!"
Hạ Trùng đồng ý, sau đó nhìn Lục Tân một cái rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Lần này cô mở cửa mà trên người không xuất hiện một con sâu nào, cách cửa mở ra bình thường.
Còn vị tiến sĩ An kia thì mỉm cười đi đến bên cạnh Lục Tân, nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên:
"Nhìn thấy rõ chưa?"
"Thấy rõ rồi....."
Lục Tân trả lời theo bản năng, sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Thấy rõ cái gì?"
Tiến sĩ An nhìn hắn cười, hai tay khoanh trước ngực trông càng nở nang hơn.
"Nguồn gốc của ô nhiễm."
Cô nhẹ giọng nói:
"Cũng có thể là quê hương của quái vật tinh thần!"
"............"
"Hả?"
Lục Tân ngẩng đầu nhìn cô.
Vẻ mặt của nữ nghiên cứu viên cũng hơi xúc động:
"Thân là người đầu tiên nhìn thấy Thâm Uyên, phản ứng của ngươi coi như cũng khá bình tĩnh đấy."
''Còn mấy người khác thì ngoại trừ một vài người trời sinh đã bị quái vật trong Thâm Uyên chọn để bảo vệ, thì sau khi bọn họ nhìn thấy Thâm Uyên chỉ có hai kết cục. Một là phát điên, hai là liều mạng muốn ở lại nơi đó luôn."
Lục Tân im lặng một hồi mới hỏi tiếp:
"Vậy rốt cuộc Thâm Uyên này là gì?"
"Ngươi chưa từng nghe qua một câu à?"
Tiến sĩ An ngẩng đầu nhìn Lục Tân, cười hỏi:
"Khi ngươi chăm chú nhìn Thâm Uyên thì Thâm Uyên cũng đang nhìn ngươi!"
Lực Tân chần chừ một hồi rồi gật đầu.
Người có chút hiểu biết về văn hóa văn minh thời đại đều biết câu nói này.
"Câu nói này có thể giúp ngươi hiểu thêm về Thâm Uyên."
Tiến sĩ An nhẹ giọng nói:
"Ngươi có thể hiểu Thâm Uyên chính là sự tồn tại của đại dương tiềm thức tập thể, mỗi người đều có lực lượng tinh thần và phóng xạ tinh thần riêng, những phóng xạ này đan vào nhau sẽ liên kết loài người thành một chỉnh thể."
"Nó là phóng xạ của thế giới tinh thần, cũng là sự đan xen giữa tình dục và tình cảm của chúng ta."
"Mỗi người chúng ta đều là một giọt nước trong đại dương này, mà đại dương này mãi mãi có mối tương quan với chúng ta."
"........"
"Tiềm thức tập thể?"
Lục Tân nghe cô nói xong liền hơi chau mày.
Trước đây, để nghiên cứu xem mình mắc bệnh gì nên hắn đã đọc qua rất nhiều sách về phương diện tinh thần.
Trong sách cũng có viết về khái niệm này.
Nói ra đây chỉ là một thuật ngữ tâm lý, đại khái là trong quá trình tiến hóa của tổ tiên loài người có một loại tinh thần tích tụ rất phổ biến và có tính di truyền, thuộc hàng thấp nhất trong tinh thần nhân loại.
Thế giới của loại tiềm thức tập thể này tuy chỉ mới là phỏng đoán nhưng lúc nào nó cũng được thể hiện trong văn hóa của loài người. Tôn giáo, thần thoại, nghệ thuật, hầu như phần lớn đều liên quan đến nó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất