Chương 734: Nguồn Ô Nhiễm Lớn Nhất Thế Giới
"... Chuyện để lại sẹo là sao?"
Lục Tân cảm thấy khó chịu, không nhịn được hỏi:
"Đây là cái gì?"
"Đó là ác tâm rẻ nhất, đơn giản nhất, quan trọng nhất mà ngươi có thể gặp phải trong cuộc đời.”
Hạ Trùng vẫn duy trì giọng nói đều đều, đáp:
"Bởi vì rẻ nhất, cho nên số lượng nhiều nhất, chúng bao phủ khắp thế giới này, hết lớp này đến lớp khác!"
“Thâm Uyên……”
Lục Tân thở dài, nhìn về nơi xa. Đột nhiên, hắn phát hiện ra, bên trong thế giới màu đỏ này cũng có những bóng người mờ nhạt và đủ loại sinh vật kỳ dị.
Hắn nhìn thấy một số nơi còn có những loài thực vật kỳ lạ, trông giống như nấm. Bên trong những tòa nhà đổ nát, cháy đen cũng có những sinh vật giống như nhện và rắn, chúng thỉnh thoảng thò đầu ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Quái vật tinh thần?”
Lục Tân đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện khác. Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên hắn tiến vào Thâm Uyên.
Khi Lục Tân còn ở Thanh Cảng, trong lần hợp tác với Tửu Quỷ để dọn dẹp giáo phái “Hội đồng hương “, hắn đã từng gặp phải một số con quái vật tinh thần, mặc dù hình dáng rất khác với những con hắn đang thấy lúc này, nhưng khí chất của bọn chúng rất giống nhau.
Khi những dị biến giả cấp S của Quốc Đảo tấn công Thanh Cảng, hắn cũng nhìn thấy rất nhiều con quái vật tinh thần giống như vậy.
Hắn vốn dĩ rất tò mò, không biết những con quái vật tinh thần này đến từ đâu, nhưng bây giờ thì đã hiểu.
"Quê hương của Hội đồng hương và Thâm Uyên đều ám chỉ nơi này sao?”
Hắn hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
“Hoặc Hội đồng hương ở bên trong Thâm Uyên, nhưng giữa hai chuyện này không có đặc điểm nào liên kết với nhau.”
Hạ Trùng thì thào nói:
“Cũng giống như chủ thành ở thế giới này, nhưng chủ thành không phải là thế giới này."
Lục Tân lập tức hiểu rõ sau khi nghe ví dụ của Hạ Trùng.
"Cho nên, ngươi dẫn ta tới đây xem là vì…”
Lục Tín hơi tỉnh táo, dần hiểu ra.
"Đó là nguồn ô nhiễm lớn nhất thế giới này, cũng là thứ mà chúng ta sẽ phải giải quyết ngay lập tức…”
Hạ Trùng nói xong, liền kéo tay Lục Tân đi về phía trước. Cảnh vật vừa hư ảo vừa chân thực xung quanh bắt đầu lui về phía sau trong nháy mắt. Lục Tân có cảm giác mình vừa đi qua nơi này, lại như vừa xuyên qua từ nơi đó.
Hắn nhìn thấy từng mảnh phế tích và những bộ hài cốt chất thành núi. Ở bên trên những bộ hài cốt này, có những sinh vật kỳ dị nhìn con người bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó chúng bò xung quanh với tốc độ rất nhanh, khiến người xem rợn cả người.
“Mau nhìn……"
Vài giây sau đó, Hạ Trùng đột nhiên giơ tay, chỉ cho Lục Tân. Hắn nhìn lên phía trước, lập tức thấy một tia sáng biến ảo chập chờn ở trong không khí. Nếu quan sát thế giới này thông qua tia sáng trong suốt đó, nó giống như một thế giới đóng băng dưới nước.
Trong bầu không khí vặn vẹo kỳ lạ của thế giới này, người ta vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời, từng làn gió trong lành và những bóng người đang di chuyển thông qua tia sáng trong suốt, như thể họ đang nhìn thế giới thực ở bên ngoài qua góc nhìn của một người nào đó.
"Đây là……"
Hạ Trùng đang giải thích với Lục Tân, nhưng cô ấy chưa kịp nói xong, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.
Cũng là vào lúc này, hoặc thậm chí trước khi Hạ Trùng có phản ứng, Lục Tân cũng cảm thấy một loại tia lạnh lẽo rợn người. Hắn lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy những mảng không khí đang xoắn lại rồi bùng cháy. Lúc này, những con quái vật vặn vẹo, u ám ở xung quanh dường như đã cảm ứng được một sự tồn tại khủng khiếp nào đó, chúng nhanh chóng tản ra bốn phía.
Đó là một bóng người cao lớn thấp thoáng từ đằng xa đang nhanh chóng tiến lại gần.
“Chạy mau…”
Hạ Trùng lấy lại phản ứng, kéo tay Lục Tân chạy về phía con đường lúc nãy. Khi họ đang chạy, những đôi bàn tay dang rộng bên dưới đột nhiên nắm lấy chân họ một cách điên cuồng hơn. Có vẻ chúng cũng cảm nhận được mối đe doạ khủng khiếp kia, cho nên vô cùng sợ hãi, nhưng chúng không thể trốn thoát, vì vậy chỉ có thể liều mạng túm lấy chân của Lục Tân và Hạ Trùng. Nếu chúng có thể bắt bọn họ ở lại đây, có lẽ chúng sẽ cảm thấy tốt hơn...
Cô.
Một âm thanh trống rỗng bị bóp nghẹt bên trong không khí. Một thứ gì đó ở đằng xa đang nhanh chóng tiếp cận bọn họ, đè ép nơi này không ra hình ra dạng.
Tiếng bước chân của Hạ Trùng lộp bộp vang vọng.
Dù sao thì Lục Tân vẫn còn chưa hiểu rõ thế giới này, chứ chưa nói đến việc làm quen với nó. Lúc này, hắn đang bị Hạ Trùng kéo đi với tốc độ nhanh như bay. Vừa rồi họ đi bộ mất một phút, nhưng khi quay lại chỉ mất hơn mười giây. Đổi lại, những vết sẹo do những đôi bàn tay cào phải nhiều hơn gấp bảy, tám lần. Ở đây, mỗi bước chân giống như đi giữa chông gai.
Cuối cùng, Lục Tân và Hạ Trùng đã quay trở lại nơi điểm xuất phát. Cô vươn bàn tay còn lại của mình ra, con trùng béo mập trượt xuống cánh tay cô, dùng cơ thể mũm mĩm của nó quấn quanh một chỗ. Ở nơi nó đang quấn quanh bỗng xuất hiện một vật trông giống như cái chốt cửa.
Hạ Trùng lập tức nắm lấy chốt cửa, mạnh mẽ mở cửa ra.