Chương 742: Thật Đáng Sợ
Trong lúc nói chuyện, đôi chân không mang giày vô tình nhấc lên, giống như muốn cọ vào đầu gối của Lục Tân.
Lục Tân đột nhiên duỗi tay ra, nắm lấy cổ chân của cô ta.
Động tác bất ngờ này của Lục Tân khiến giọng nói của tiến sĩ An đột ngột dừng lại, cơ thể cô ta hơi căng lên, bàn tay cô ta nắm lấy con dao rọc giấy trên bàn làm việc.
Nhưng Lục Tân chỉ nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó đưa tay lấy đôi giày cao gót bên cạnh.
Lục Tân chậm rãi mang vào chân cô ta bằng động tác rất cẩn thận, vì cúi đầu nên tiến sĩ An không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang lên từ bên dưới:
“Ngươi thực sự là.... một trong những ngươi phụ nữ đẹp nhất mà ta từng gặp, với khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn, dáng vẻ khi hút thuốc cũng rất đáng yêu, biểu cảm khiêu khích của ngươi càng khiến người ta rạo rực.... Nhưng ta vẫn đang suy nghĩ, thế nào là đẹp?”
“Ngũ quan thanh tú, dáng người hoàn hảo, hay là sự mờ ám được cố ý tạo ra?”
Lục Tân nói một cách chậm rãi, hắn đã bắt đầu mang chiếc giày thứ hai cho cô ta, giọng nói của hắn có vẻ hơi kéo dài:
“Nhưng nếu như vậy chính là đẹp, vậy thì khi khuôn mặt của ngươi bị hủy đi, tay chân đứt lìa, làn da bị rạch thành vô số vết sẹo…”
“Ngươi vẫn còn hấp dẫn như vậy sao”
“…”
Nụ cười vẫn thường trực trên khuôn mặt của tiến sĩ An, nhưng ánh mắt cô ta đã trở nên lạnh như băng.
“Cho nên…”
Sau khi giúp tiến sĩ An mang giày xong, Lục Tân chậm rãi đứng dậy với vẻ mặt xán lạn và đầy ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vai tiến sĩ An:
“Ta cảm thấy, việc ngươi sử dụng vẻ đẹp của mình làm vũ khí là điều không tốt lắm.”
“Tâm hồn đẹp, mới thật sự đẹp, đúng không?”
…
Mặc dù không quá thân với tiến sĩ An, nhưng Lục Tân vẫn cảm thấy cô ta rất nhiệt tình.
Vì vậy, Lục Tân cảm thấy sau khi đồng ý làm tốt công việc của mình, đồng thời cân nhắc về việc hợp tác sâu hơn với bọn họ, việc khuyên cô ta chú ý tới vẻ đẹp tâm hồn cũng là một ý tốt?
Hơn nữa, Lục Tân cảm thấy có lẽ cô ta đã cảm nhận được lời khuyên đầy thiện ý của mình.
Vì vậy, Lục Tân đã rời khỏi văn phòng của cô ta trong tâm trạng nhẹ nhõm.
Về phía Trần Tinh, dường như thông qua Hạ Trùng, cô đã có được một số thông tin quan trọng. Cô đang đợi Lục Tân, sau khi hắn xuất hiện, Trần Tinh không nhiều lời, cô, Lục Tân và Hạ Trùng cùng rời khỏi Viện nghiên cứu, sau đó ngồi xe jeep theo đường cũ trở về.
Đích đến là khách sạn mà Hạ Trùng đã sắp xếp cho họ ở thành phố vệ tinh số bảy.
Suy cho cùng, thành phố chính số hai nơi có Viện nghiên cứu thật sự không tiện trú lại, nghe nói hiện tại thành phố chính số một đã xảy ra một số chuyện, quân đội và Văn phòng An ninh đều đã vào cuộc.
“Đội trưởng, ngươi làm sao vậy?”
Ngồi trong xe, Lục Tân phát hiện trạng thái của Trần Tinh có vẻ không ổn.
Nhìn sắc mặt tái nhợt khác thường, thân thể dường như còn đang run rẩy của cô, Lục Tân mới trầm giọng hỏi.
Nghe Lục Tân hỏi vậy, Trần Tinh mới đứng dậy, vẻ mặt có vẻ hơi nghi hoặc:
“Họ không nói cho ngươi biết sao?”
“Nói cho ta biết cái gì?”
Nghe xong, đầu óc Lục Tân trở nên hơi mụ mị.
Trần Tinh dừng lại giây lát, liếc nhìn người tài xế trước mặt, rồi nhìn Hạ Trùng.
Thấy Hạ Trùng gật đầu đồng ý, Trần Tinh mới nhìn về phía Lục Tân và nhẹ nhàng nói:
“Vực thẳm.”
“À, đã nói rồi...”
Lục Tân nhớ lại thế giới mà hắn đã bước vào với Hạ Trùng, sau đó gật đầu và nói:
“Thật đáng sợ.”
Trần Tinh nhíu mày nói:
“Vậy tại sao ngươi lại…”
Trần Tinh dừng lại giây lát, sau đó mới nghĩ ra một từ thích hợp:
“... Điềm tĩnh như vậy?”
Lục Tân không lập tức có phản ứng, tò mò nói:
“Chẳng phải ta đã nói là rất đáng sợ sao?”
Trần Tinh đột nhiên không biết nên nói gì.
Hạ Trùng ngồi ở bên cạnh, mặc dù không hỏi gì, nhưng cô ta cũng nhìn Lục Tân bằng ánh mắt nghi ngờ.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai nữ lãnh đạo, Lục Tân cảm thấy đứng ngồi không yên.
Trần Tinh từ từ bình tĩnh lại, cô liếc nhìn Hạ Trùng rồi nói:
“Bí mật như vậy, chuyện nghiêm trọng như vậy, tại sao các ngươi cứ giấu không cho mọi người biết, các ngươi không sợ ngộ nhỡ quái vật trong vực thẳm sẽ…”
“Ta chỉ là đội trưởng của một tiểu đội ở thành phố vệ tinh số bảy, nên ta cũng không hiểu quyết định của Viện nghiên cứu cấp cao.”
Hạ Trùng trả lời với vẻ thờ ơ, khiến Trần Tinh nghẹn lời.
Cô ta dừng lại giây lát rồi nói tiếp:
“Nhưng ta biết một điều, đó là: Khi chưa có sự chuẩn bị đầy đủ mà công bố những bí mật của vực thẳm, chẳng những không giải quyết được vấn đề mà trái lại còn gây ra hỗn loạn... Sau sự cố Trăng Đỏ, việc tập trung dân cư và xây dựng lại nền văn minh trong các thành phố Cao Tường đều gặp vô số rắc rối. Nếu phải đối mặt với những khủng hoảng lớn hơn nữa, thì…”
Một lúc lâu sau khi nghe những lời này của Hạ Trùng, Trần Tinh mới chậm rãi gật đầu.
Trần Tinh đột nhiên bắt được trọng điểm trong câu nói của Hạ Trùng:
“Nói cách khác, hiện tại Viện nghiên cứu đã chuẩn bị sẵn sàng?”
Hạ Trùng im lặng một lúc rồi trả lời:
“Theo như suy đoán của ta, Viện nghiên cứu sẽ không để các thành phố Cao Tường tiếp cận vùng cấm cấp S trong khi chưa nắm chắc được điều gì. Nếu không có các dị biến giả mạnh mẽ và vũ khí đủ để chống lại vùng cấm, thì tất cả mọi người sẽ chỉ đi nộp mạng.”