Mặt Trăng Đỏ

Chương 743: Ngươi Là Đội Trưởng

Chương 743: Ngươi Là Đội Trưởng


Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm rồi nói khẽ:
“Nếu đã như vậy, ta quyết định nhanh chóng quay về.”
“Ta cần thảo luận với giáo sư Bạch và ông Tô xem rốt cuộc nên dùng thái độ như thế nào để xử lý... sự việc liên quan đến trấn nhỏ Khai Tâm.”
“…”
“Trấn nhỏ Khai Tâm…”
Nghe thấy cái tên này, Lục Tân khẽ thở dài:
“Đúng vậy…”
Đến lúc này, Trần Tinh mới có phản ứng. Cô nhìn Lục Tân và hỏi:
“Họ đã nói với ngươi những gì rồi?”
Hỏi xong, Trần Tinh vội nói thêm:
“Nếu ngươi thấy không tiện thì có thể không nói.”
Nghe Trần Tinh hỏi vậy, mặc dù Hạ Trùng không có phản ứng gì khác, nhưng lỗ tai cô ta rõ ràng đang dựng lên.
“Không có gì là không tiện cả.”
Lục Tân vội mỉm cười đáp lời:
“Tiến sĩ An tìm ta và đề cập đến vấn đề bậc thang gì đó, sau đó còn nói về vấn đề của vực thẳm, cuối cùng còn mời ta gia nhập câu lạc bộ nhân tài cao cấp.”
“Hả?”
Trần Tinh nhay bén nghe thấy một vài điều quan trọng từ trong câu nói vừa rồi của Lục Tân.
Bất kể là “bậc thang” hay là “câu lạc bộ nhân tài cao cấp”, hay là “tăng cường hợp tác” đều khiến cô đều vô cùng kinh hãi.
Với thân phận của mình, những bí mật mà Trần Tinh được biết có lẽ không nhiều, nhưng cũng đủ để cô đánh giá mức độ nặng nhẹ trong đó.
Sắc mặt cô không khỏi trở nên trịnh trọng.
Sau một hồi im lặng, cô mới nghiêm túc nói:
“Vậy ngươi... trả lời thế nào?”
“Ta nói là ta cần bàn bạc với ngươi.”
Lục Tân nói:
“Ta vẫn chưa hứa hẹn gì với cô ta về vấn đề có nên hợp tác sâu hơn hay không.”
“Ồ!”
Trần Tinh vô thức thở phào nhẹ nhõm, sau đó, cô đột nhiên giật mình, mở to mắt nhìn Lục Tân:
“Bàn bạc với ta?”
“…”
Phản ứng của Trần Tinh khiến Lục Tân hơi kinh ngạc. Sau một hồi ngơ ngác, Lục Tân mới trả lời:
“Đúng vậy, chuyện này đương nhiên phải bàn bạc với ngươi rồi.”
Hạ Trùng ở bên cạnh cũng nhìn về phía Trần Tinh.
Khuôn mặt Hạ Trùng không có nhiều biểu cảm, nhưng từ ánh mắt có thể thấy dường như cô ta cũng hơi kinh ngạc.
Trần Tinh nhất thời có vẻ có nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng, cô chỉ hỏi một câu rất đơn giản.
“Tại sao?”
“…”
Câu hỏi này khiến Lục Tân cảm thấy hơi mờ mịt, hắn ngơ ngác nhìn Trần Tinh rồi nói:
“Ngươi là đội trưởng của ta, là người đã chiêu mộ ta. Việc đào tạo và dọn dẹp ô nhiễm đặc biệt ban đầu là do ngươi sắp xếp và dẫn dắt ta thực hiện. Mặc dù về mặt lý thuyết, Viện nghiên cứu là cơ quan đầu não của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt của thành phố Cao Tường chúng ta, là lãnh đạo cấp cao hơn, nhưng ta cũng không thể trực tiếp đồng ý với những sắp xếp công việc của họ mà không hỏi ý kiến của ngươi…”
Lục Tân vừa nói vừa khẽ quay đầu nhìn Trần Tinh:
“Lẽ nào ta đã làm sai sao?”
Trần Tinh vội lắc đầu:
“Không có.”
Nhưng ngay sau đó, Trần Tinh lại muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Lục Tân cũng thấy hơi xấu hổ, mỉm cười nói:
“Sau khi ra ngoài một chuyến, ta vẫn cảm thấy Thanh Cảng của chúng ta rất tốt, đội trưởng vẫn luôn quan tâm chiếu cố ta. Hơn nữa, lần này vừa thấy có chuyện, ngươi đã lập tức gác lại mọi việc để đến chủ thành để giúp ta…”
Lục Tân dừng lại giây lát rồi mới nói tiếp:
“Đội trưởng, ta rất biết ơn ngươi, và ta cũng tin tưởng ngươi nhất.”
“A…”
Lúc này, vẻ mặt của Trần Tinh trở nên hơi phức tạp.
Cô có vẻ hơi đỏ mặt, nhưng nhiều hơn cả là niềm vui và sự tự tin không thể che giấu được.
Cô nhất thời im lặng, một lúc sau cô mới nhẹ nhàng kéo cửa kính xe xuống, sau đó lấy ra một điếu thuốc lá, Lục Tân vội châm lửa cho cô. Cô để gió ngoài cừa xe phả vào mặt, sau khi bình tĩnh lại, cô mới nhẹ nhàng nói:
“Ngươi đã làm rất đúng. Vấn đề này thực sự liên quan đến rất nhiều bên, vì vậy, sau khi trở về ta sẽ bàn bạc cẩn thận với đám người giáo sư Bạch xem sao.”
Lục Tân mỉm cười đồng ý:
“Được.”
Hạ Trùng ở bên cạnh vẫn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lỗ tai lại đang dựng lên.
Đến bây giờ, cô ta mới đột nhiên nói khẽ:
“Chủ thành của bọn ta cũng rất tốt!”

Khi đám ngươi Lục Tân, Trần Tinh, Hạ Trùng rời khỏi Viện nghiên cứu, trên tầng ba mươi mốt của tòa nhà Viện nghiên cứu, tiến sĩ An trong chiếc áo khoác trắng đang vòng tay trước ngực, chân đi giày da cao gót, lặng lẽ ngồi trên bàn làm việc một lúc lâu, sau đó, cô ta mới đột nhiên ngẩng đầu phì cười rồi lười biếng vươn vai, cuối cùng xoay người ngồi trở lại trên chiếc ghế xoay sau bàn làm việc.
Cô ta rút một thỏi kẹo mềm màu đỏ cho vào miệng rồi gọi một cuộc điện thoại.
“Kết quả rất tốt, công tác thu hồi vật thí nghiệm gần như đã hoàn thành.”
Sau khi điện thoại được kết nối, cô ta khẽ cười và nói:
“Thực sự đã xảy ra một vài điều ngoài ý muốn, nhưng nhìn chung thì mọi chuyện đều suôn sẻ.”
“Ha ha, ta đã nói từ lâu, phương pháp này là thích hợp nhất.”
“Nghiên cứu chính là để giải quyết vấn đề. Một nhóm người làm nghiên cứu nhưng hơi một chút là đánh đánh giết giết, vậy chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất