Chương 780: Toàn Bộ Bị Ô Nhiễm
“Liên tưởng từ điều này, ta nghĩ khi chúng ta nói ra sự thật rằng một người đã chết, người đó cũng sẽ có những cảm xúc tương tự, thậm chí cảm xúc càng mãnh liệt và điên cuồng hơn.”
“Suy cho cùng…Trên đời này còn có điều gì tàn nhẫn hơn việc nói cho một người biết họ đã chết?”
“…”
Lục Tân chỉ im lặng nghe hắn nói liên miên mà không ngắt lời hắn.
Cho đến khi hắn nói xong, Lục Tân mới nhẹ nhàng nói:
“Ta biết rồi, nhà nghiên cứu Vương Tùng. Bây giờ ta cần sự hợp tác của ngươi.”
Nhà nghiên cứu Vương Tùng vội nói:
“Đan Binh tiên sinh cứ nói.”
Lục Tân gật đầu, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể:
“Trước hết, hãy báo cáo cho ta vị trí hiện tại của ngươi.”
“Thứ hai, ngươi nhất định phải đứng im tại chỗ, đừng.... Đừng chạy lung tung, chờ tín hiệu của ta.”
“…”
“Ồ, chuyện này, ngươi hãy yên tâm, ta sẽ làm theo lời ngươi, bình thường bọn ta vẫn hay được huấn luyện như vậy.”
Đối phương như bừng tỉnh, mỉm cười đồng ý rồi nói tiếp:
“Nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận đấy!”
Lục Tân yên lặng lắng nghe, sau đó khẽ cúi đầu nói:
“Cảm ơn!”
Sau một hồi trầm ngâm, Lục Tân đứng dậy rồi đi về phía căn lều gần điểm quan trắc.
…
Lục Tân không nói cho đám người Vương Tùng biết phản ứng của họ ngay trên bộ đàm, vì chính Lục Tân cũng không biết sau khi những người đã chết này nhận ra rằng họ đã chết, thay đổi như nào.
Nếu vì Lục Tân nói ra sự thật rằng họ đã chết, khiến họ hoảng sợ và chạy lung tung, rất có thể ô nhiễm sẽ lan rộng.
Cho nên, Lục Tân chỉ có thể tạm thời lừa dối họ, để họ ôm hy vọng và chờ đợi tại chỗ.
Điều Lục Tân cần làm bây giờ là nhanh chóng tìm ra đáp án.
Lúc này, bảy người nhân viên ở điểm quan trắc.... Nói cách khác, là sáu người rưỡi, vì một người trong số họ thậm chí đã bị mất đi hai chân. Lúc này, hắn đang ngồi xổm trên mặt đất với một nửa cơ thể, chỉ có thể dựa vào hai tay để di chuyển.... Thấy Lục Tân đi tới, hắn vô thức nhường đường cho Lục Tân, nhìn Lục Tân bước qua giữa họ với vẻ lo lắng, sau đó đi vào căn lều của họ.
Cho đến lúc này, ánh mắt nhìn Lục Tân của họ đều mang theo vẻ căng thẳng và không biết phải làm sao. Lục Tân ra hiệu với họ, tỏ ý hắn cần trao đổi một vài điều cơ mật. Họ cũng rất hợp tác, lập tức tránh xa căn lều mấy bước.
Lục Tân nhẹ nhàng che mũi, đi tới bên cạnh thiết bị liên lạc.
Vì trạm quan trắc phải liên lạc với tổng bộ ba giờ một lần nên việc kết nối rất thuận tiện.
Lục Tân ấn một cái nút mà bên trên có dính dịch thể không xác định. Ngay sau đó một giọng nói đã vang lên trong bộ đàm:
“Đây là trạm chỉ huy của dự án quan trắc đường số 85 của Thanh Cảng, mời nói.”
Lục Tân nói:
“Ta là Đan Binh.”
Nhân viên liên lạc của đối phương thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
“Đan Binh tiên sinh, tình hình bây giờ thế nào?”
Lục Tân nhỏ giọng trả lời:
“Xác định tình hình bên trong trạm quan trắc thống nhất với báo cáo trước đó. Ngoài ra, khi bọn ta đến đây, phát hiện mười hai thành viên đội tiên phong của đơn vị thu thập thông tin từng tiếp xúc với trạm quan trắc cũng đã bị ô nhiễm.”
“Sau khi phát hiện tình huống này, ta đã quyết định ở lại. Nhà nghiên cứu Vương Tùng, phi công và các trợ lý đi cùng trực thăng với ta đã lập tức rời đi. Trong thời gian này, họ không tiếp xúc trực tiếp với điểm quan trắc và những người đã bị ô nhiễm của đội tiên phong.”
“Nhưng trong lần liên hệ trước đó, ta đã phát hiện ra điểm bất thường, ta nghi ngờ nhà nghiên cứu Vương Tùng cũng đã bị ô nhiễm.”
“Bây giờ, họ vẫn chưa tụ họp với đơn vị thu thập thông tin, hay nói cách khác, đơn vị thu thập thông tin hẳn là vẫn an toàn. Nhưng trong trường hợp này, ta không chắc điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì vậy, ta hy vọng cấp trên lập tức thông báo cho họ đưa ra tín hiệu cảnh báo khẩn cấp.”
“Vị trí hiện tại của nhà nghiên cứu Vương Tùng là ở một thị trấn nhỏ cách điểm quan trắc khoảng ba mươi km. Tuy nhiên, ta không đề xuất phái người đến đó tiếp xúc với họ vào lúc này. Suy cho cùng, loại ô nhiễm này quá.... Không chắc liệu những người tiếp xúc với họ có bị ô nhiễm hay không.”
“…”
“.... Rõ.”
Câu trả lời của đối phương rất đơn giản, chỉ có điều giọng nói hơi run run.
Ô nhiễm chưa được xác định đã bắt đầu lan rộng, nhưng họ lại không dám tiếp xúc với nó. Điều này khiến người ta có một cảm giác đè nén khó tả.
“Ta sẽ lập tức thông báo cho cấp trên.”
Đối phương im lặng một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi:
“Đan Binh tiên sinh, bây giờ ngươi định làm thế nào?”
Lục Tân nhẹ nhàng trả lời:
“Bộ phận thông tin đã tìm ra manh mối đáng giá nào liên quan đến loại sự cố ô nhiễm này chưa?”
“Bây giờ vẫn chưa có.”
Đối phương nói với giọng ủ rũ:
“Hiện tại bọn ta có quá ít thông tin liên quan. Người của bộ phận phân tích thông tin đang tìm kiếm nhiều tài liệu khác nhau, nhưng chưa có ai đưa ra đề xuất có giá trị. Ngoài ra, bọn ta cũng đã cử hai nhóm điều tra đến kiểm tra những điểm bất thường liên quan đến thị trấn Tùng Sơn mà Đan Binh tiên sinh đã báo cáo trước đó. Căn cứ vào thời gian, có lẽ bây giờ họ vẫn chưa đến nơi.”