Mặt Trăng Đỏ

Chương 781: Di Ngôn

Chương 781: Di Ngôn


“Hãy cho ta biết nếu các ngươi tìm thấy thông tin có giá trị.”
Lục Tân nhẹ nhàng nói:
“Ta đang chuẩn bị tiến hành các bước điều tra sâu hơn, ta sẽ cho các ngươi biết khi có thông tin.”
Đối phương dường như đã đoán được Lục Tân định làm gì, giọng nói khẽ run.
Hắn dừng lại giây lát, sau đó mới nhẹ nhàng nói:
“Đan Binh tiên sinh, nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
“Ta biết rồi.”
Lục Tân khẽ gật đầu rồi nói:
“Suy cho cùng thì đây là công việc của ta, ta nhất định sẽ làm tốt.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Tân bước ra khỏi lều.
Gió đêm thổi đến, mang theo mùi thối rữa nồng nặc, khiến đầu óc Lục Tân cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, Lục Tân chỉ thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
Lúc này, bảy nhân viên trong trạm quan trắc đứng bên trái. Dường như từ khuôn mặt sưng tấy và thối rữa của họ, có thể mơ hồ phân biệt được biểu cảm của họ lúc này. Họ đang ở trong trạng thái lo lắng, sợ hãi, thậm chí sắp sụp đổ.
Dù vẫn chưa phát hiện ra vấn đề của mình, nhưng từ phản ứng của đội tiên phong và Lục Tân, họ vẫn biết được có điều gì đó không ổn.
Lúc này, đội tiên phong đã đến gần hơn một chút, họ tản ra thành một hàng, đứng ở bên phải.
Hình như vì lo lắng cho Lục Tân nên họ đã ôm súng trên tay.
Lúc này, họ đang đề phòng những người trong trạm quan trắc. Nhưng họ không ngờ, thực ra bản thân họ cũng đã thành như vậy.

“Bước đầu tiên là thu thập mẫu để xác định xem họ đã bị ô nhiễm hay là chính chúng ta đã xảy ra vấn đề.”
Lục Tân nghĩ thầm, thực ra thì không cần thu thập nữa.
Mục đích của việc thu thập là để xác định xem họ đã chết hay chưa, nhưng Lục Tân biết rất rõ lúc này mọi thứ xung quanh đều là sự thật, vì hắn không chỉ từng nhìn thấy mà còn từng bắt tay với một người trong số họ. Xúc cảm trơn dính và lạnh lẽo khi sờ vào không thể là giả.
Và bước thứ hai cần phải làm là…
Lục Tân im lặng một hồi rồi mới ngẩng đầu nhìn những người này.
Họ đều nhìn Lục Tân với vẻ mặt sợ hãi và chờ mong, như thể đang đợi Lục Tân cho họ một đáp án.
Họ đều là những người làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, tuân thủ tất cả các điều khoản trong công việc, tỉ mỉ và cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra vấn đề.
Bắt gặp ánh mắt của họ, Lục Tân cảm thấy mình nên làm điều gì đó.
Tuy nhiên, họ đều đã chết rồi, Lục Tân có thể làm gì để giúp người chết đây?

Sau một hồi trầm ngâm, Lục Tân mới ngẩng đầu lên.
Lục Tân cố gắng nở nụ cười dịu dàng nhất trong cuộc đời mình với họ, và nhẹ nhàng nói:
“Trước khi làm công việc này, có thể các ngươi đã biết công việc này là công việc nguy hiểm nhất trên thế giới này. Và các ngươi có thể bị ô nhiễm mọi lúc, mọi nơi.”
“Có một số ô nhiễm mà thậm chí chính mình cũng không thể phát hiện ra.”
“Vì vậy, trước khi chuẩn bị cho công việc tiếp theo, ta cần hỏi các ngươi một vấn đề.”
Lục Tân nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải.
Sau đó nhẹ nhàng nói:
“Nếu, ta nói là nếu, tất cả các ngươi đều sẽ hy sinh trong nhiệm vụ lần này.”
“Vậy các ngươi muốn ta giúp các ngươi mang di ngôn gì trở về?”

“Di ngôn?”
Câu hỏi kỳ lạ của Lục Tân lập tức khiến không khí xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Những người ở gần đó rõ ràng đều bị câu hỏi này dọa sợ.
Một số người tỏ ra mờ mịt không hiểu.
Một số người lập tức cảnh giác, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Những người phía bên trái có vẻ đã hiểu ý Lục Tân. Họ nhìn sáu người rưỡi bên trong điểm quan trắc phía bên phải với vẻ thông cảm. Theo như phán đoán chủ quan của mình, họ nhận ra Lục Tân đang nói về những người ở bên trong điểm quan trắc, cũng hiểu được mục đích của Lục Tân.
Chỉ là nhất thời chưa có ai liên tưởng vấn đề này với mình.
Câu hỏi này ít nhiều có phần xúi quẩy, vì vậy, xung quanh im lặng hồi lâu, không người nào vội lên tiếng.
Lục Tân khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn một người trong số họ.
Người đó là đội trưởng của đội tiên phong này. Đầu của hắn đã bị đạn bắn vỡ, có thể nhìn thấy bộ óc bị tổn thương của hắn qua vết thương.
Nhưng từ tư thế đứng và phong cách làm việc hiện tại của hắn có thể thấy, khi còn sống, hắn chắc chắn là một chiến sĩ rất ưu tú.
Con mắt phải còn nguyên vẹn của hắn chú ý thấy ánh mắt của Lục Tân, có lẽ xuất phát từ ý nghĩ muốn hợp tác với Lục Tân, hắn là người đầu tiên bước ra và mỉm cười nói:
“Nếu phải bỏ mạng trong nhiệm vụ lần này, ta hy vọng Đan Binh tiên sinh có thể trở về gặp mẹ ta, nói với bà ấy sau này phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Thanh Cảng chúng ta luôn hào phóng trong việc phát tiền trợ cấp, số tiền đó chắc hẳn đủ cho cuộc sống sau này của bà ấy. Chỉ là…”
Hắn dừng lại giây lát rồi mỉm cười nói tiếp:
“Tuyệt đối đừng để ông cậu vô dụng của ta lừa nữa.”
Lục Tân gật đầu rồi nhẹ nhàng nói:
“Ta nhớ rồi.”
Đội trưởng đội tiên phong ngơ ngác một hồi.
Vốn dĩ vì không thấy ai lên tiếng nên hắn mới đứng ra mở đầu, không ngờ Lục Tân lại nghiêm túc như vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất