Chương 787: Băng Ghi Hình
"Được rồi, các ngươi thả lỏng đi...."
Lục Tân nhẹ nhàng nói, hắn không chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng đau đớn của họ nữa.
Tuy rằng mẹ Lục Tân đã giúp họ cắt đứt gì đó, nhưng rõ ràng bà ấy không có cách nào cắt bỏ được nỗi đau của họ.
Đây là cảm giác của riêng họ, không ai có thể chịu đựng thay được.
Mà lúc này còn phải để họ cố gắng nhớ lại bản thân đã chết như thế nào thì không khác gì là chuyện đau đớn nhất, cho nên Lục Tân tạm thời để họ nghỉ ngơi, còn bản thân hắn lại trầm tư đi vào trong điểm quan sát.
Trong cảnh hỗn loạn như vậy hắn chỉ có thể giải quyết theo quy trình làm việc.
Hắn tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được.
Đó là một hộp băng ghi hình với các nhãn dán ngày tháng khác nhau.
Theo quy tắc trong điểm quan sát, cho dù họ ở trong lều hay ngoài lều thì đều được trang bị camera theo dõi. Bình thường thì nội dung trong camera sẽ được đặt lại bảy ngày một lần, nhưng vì họ phải canh chừng cấp S rất nguy hiểm nên theo yêu cầu thì nội dung sẽ được lưu giữ lại để phòng sau này có chuyện gì còn có thể xem xét.
Nếu chỉ đến để điều tra chuyện ở điểm quan sát thì việc đầu tiên cần làm đó chính là kiểm tra băng ghi hình.
Nhưng không may đám người Lục Tân vừa đến liền gặp phải sự kiện lây lan ô nhiễm nghiêm trọng như vậy.
Nếu đã xảy ra sự kiện lây lan ô nhiễm vậy thì dứt khoát điều tra theo quy trình mặc định ban đầu.
..........
Mấy đồng nghiệp ở trong điểm quan sát chắc chắn đã rất cẩn thận vì những cuộn băng đều được lưu giữ rất hoàn chỉnh.
Trong lúc lựa băng, bỗng nhiên Lục Tân sực nhớ ra gì đó.
Hắn ngay lập tức rời khỏi lều rồi đi đến bên cạnh một cạnh thi thể của nhân viên ở điểm quan sát.
Lúc này, tâm trạng của mấy chiến sĩ còn sống đang đứng cách đó không xa cũng dần bình tĩnh trở lại.
Có người nhìn thấy dáng vẻ Lục Tân đang nhìn chằm chằm vào thi thể ở đằng kia liền khẽ run rẩy.
"Chắc là bảy đến mười ngày rồi?"
Sau khi Lục Tân quan sát một hồi thì cơ bản đã đoán được thời gian tử vong của nhân viên công tác này.
Sau đó hắn mới quay lại lều, tìm băng ghi hình từ mười ngày trước, bỏ vào máy quay, rồi tua đi tua lại để xem, nội dung cực kỳ nhàm chán, chỉ là quá trình làm việc bình thường nên Lục Tân mới tiếp tục tua cho đến ghi đoạn băng kết thúc.
Sau đó hắn lại bỏ cuộn băng chín ngày trước vào, mà vẫn không thu hoạch được gì.
Đến cuộn băng ngày thứ tám, ban đầu cũng không có gì đặc biệt, cho đến khi Lục Tân tua qua một đoạn thật dài thì hắn liền giật mình.
Hắn nhìn thấy trong màn hình người nhân viên này vẫn đang nghiêm túc làm việc, nhưng trên đầu lại xuất hiện một vết thương rất rõ ràng. Lục Tân thầm rùng mình, hắn lập tức cẩn thận tua lại, tua về hai tiếng trước, hắn tìm thấy cảnh hiện trường xảy ra chuyện, lúc ấy khoảng chừng bảy giờ tối khi màn đêm vừa buông xuống không lâu.
Trong màn hình, vài người nhân viên đang làm việc của mình, có người đang nhìn chằm chằm vào máy kiểm tra tinh thần, đồng thời ghi chép số liệu thay đổi, có người thì dùng kính hiển vi yên lặng quan sát gì đó, sau đó họ bỗng nhiên cứng đờ ra.
Lục Tân nhìn thời gian, xác định không phải hình ảnh bị ngừng mà là những người này đã đứng yên.
Họ giữ tư thế bất động này khoảng bảy tám giây, sau đó lại bắt đầu hoạt động của mình.
Điều kỳ lạ nhất đã xuất hiện, người nhân viên đang nhìn chằm chằm vào máy kiểm tra bất thình lình đứng dậy, thuận tay vớ lấy ấm cà phê bên cạnh.
Hắn yên lặng đi tới trước mặt người nhân viên đang xem kính hiển vi, sau đó dùng lực đập vào sau ót người đó.
Một lần, hai lần, máu tươi liền bắn ra tung tóe.
Lại có một người tiến vào trực tiếp bóp bổ người nhân viên quan sát này, hắn đè người đó xuống đất rồi gay gắt siết cổ.
Khi người nằm trên đất đã bất tỉnh, bỗng nhiên có một vệt máu hiện lên trên trán của người đã bóp cổ đồng nghiệp mình.
..............
Người sống trong màn hình đã biến thành xác chết, im lặng không một tiếng động.
Lục Tân nhìn chằm chằm vào màn hình, hình ảnh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hắn cũng bất động theo.
Cho đến khoảng mười phút sau, hắn thấy người nằm trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, tiếp tục ngồi trước kính hiển vi, những người khác cũng tiếp tục quan sát hoặc tiếp tục rời khỏi lều, họ bắt đầu hoạt động như bình thường, thậm chí còn cười cười nói nói.
Lục Tân lại tìm những cuốn băng ghi hình khác, bao gồm cảnh quay bên ngoài lều.
Hắn xác định sự việc đã xảy ra ở điểm quan sát này là vào khoảng bảy tám giờ tối tám ngày trước.
Nhưng bất kỳ góc độ nào cũng không thấy kẻ địch xuất hiện.
Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn nhấn nút gọi cho bộ Đặc Thanh Thanh Cảng.
"Đây là sở chỉ huy hạng mục cấp S+ của bộ Đặc Thanh Thanh Cảng, cho hỏi, có phải....... Đan Binh tiên sinh không?"
Bên đầu dây bên kia đã có giọng vang lên.
Giọng điệu tràn ngập sự gấp gáp.
"Ta đây."
Lục Tân cố gắng bình tĩnh:
"Giờ ta báo cáo tư liệu mới."
"Đã xác định được, thời gian điểm quan sát gặp chuyện là khoảng bảy giờ ba mươi phút tám ngày trước, nhân viên trong điểm quan sát tự giết lẫn nhau, nhưng thông qua đoạn băng họ lưu giữ lại không có phát hiện dấu hiệu của quái vật tinh thần hay dị biến giả nào xuất hiện."
"Sau mười phút, chính xác là chín phút ba mươi bảy giây thì các nhân viên quan sát tỉnh lại."
"Nhưng thông qua bản ghi chép lúc trước của nghiên cứu viên Vương Tùng thì ta nghi ngờ thời gian tỉnh lại của họ đã bị rút ngắn đi rất nhiều."
"Những người tỉnh lại này sẽ quên mất chuyện mình đã chết, đồng thời cũng không biết nguyên nhân vì sao mình chết, sau khi người ngoài nói cho họ biết sự thật, họ sẽ lâm vào trạng thái đau đớn tột cùng, đa số đều sẽ vì nỗi đau này mà làm cho lực lượng tinh thần xuất hiện dị biến không thể khống chế, hơn nữa khi hoà hợp vào nhau sẽ sinh ra một quái vật tinh thần khác thường."