Chương 786: Mất Một Đoạn Trí Nhớ
Công việc cần làm hiện tại là gì?
1. Điều tra nguyên nhân cái chết của những người đồng nghiệp và tìm cơ hội thay họ trả thù.
2. Điều tra xem rốt cuộc tràng vực ô nhiễm mà mình đang đối mặt đã hình thành như thế nào và biện pháp phá hủy nó là gì.
3. Đưa di ngôn của họ trở về.
...............
Khi nghĩ đến mấy vấn đề này, Lục Tân hít sâu một hơi buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Tuy tâm trạng lúc này rất phức tạp, nhưng hắn biết mình cần phải bình tĩnh, chỉ khi bình tĩnh mới có thể tìm được thông tin có ích trong hoàn cảnh hỗn loạn thế này, đây là công việc của hắn, cũng giống như họ đang làm tròn bổn phận vậy.
"Đan........ Đan Binh, bây giờ bọn ta cảm thấy rất hỗn loạn...."
Sau khi cây kéo của mẹ Lục Tân cắt qua thì sự biến đổi trên người của vị đội trưởng cùng mấy người trong đội cũng dừng lại, nhưng có thể thấy rõ họ đang bị kẹt trong trạng thái vô cùng hỗn loạn và đau đớn, nếu dựa theo sự biến đổi lúc trước thì có lẽ họ cũng sẽ bị chấn động cảm xúc và ảnh hưởng của ô nhiễm, cuối cùng sẽ biến thành quái vật tinh thần, lúc này chỉ đang làm gián đoạn quá trình đó.
Nhưng nỗi đau không hề giảm.....
Giống như một người bị thương nặng, cái chết tạm thời hoãn lại nhưng nỗi đau đớn trong suốt quá trình chỉ tăng lên.
Nhưng khi Lục Tân đến trước mặt họ, họ vẫn ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng.
Thân là chiến sĩ, họ có phản xạ không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình, chỉ có giọng điệu là không kiềm được mà run rẩy.
"Không sao, các ngươi đã làm rất tốt rồi."
Lục Tân lẳng lặng nhìn họ, nhẹ giọng nói:
"Bây giờ chỉ cần nói ta biết các ngươi đang cảm thấy thế nào."
"Mọi cảm giác thay đổi và cảm nhận của cơ thể."
"Lúc trước rốt cuộc các ngươi đã gặp phải cái gì, sao lại gặp phải chuyện này, làm sao phát hiện ra mình đã gặp chuyện....."
"Đây là những tư liệu rất quan trọng, có lẽ có thể giúp bọn ta giải quyết nguồn ô nhiễm."
"............"
"Được....."
Bởi vì đầu của vị đội trưởng kia bị mẻ một miếng,
Nên một bên mắt đã không còn nhìn thấy, bên còn loại cũng dần mờ đi, trông rất trống rỗng, nhưng hắn vừa hiểu ý của Lục Tân liền trả lời:
"Rất uể oải, rất mệt, có cảm giác cả cơ thể đã không còn thuộc về mình nữa rồi.... Nhưng giống như có một lực lượng kỳ lạ nào đó khiến ta vẫn còn trong thể xác này...."
Khi hắn nói dứt câu, ánh mắt liền hơi mơ màng, rồi hắn ngẩng đầu nhìn về phía trời đêm đen mịt.
"Hắn cũng cảm nhận được tràng vực à?"
Lục Tân thầm ghi nhớ lại.
Câu trả lời này đã xác minh suy đoán lúc trước của Lục Tân.
Từ khi gặp được mấy đồng nghiệp đã chết ở điểm quan sát, hắn liền tự hỏi nguồn ô nhiễm đến từ đâu.
Rồi sau khi nhìn thấy mấy người trong đội tiên phong và nghiên cứu viên đã cùng lúc rời đi kịp thời nhưng vẫn bị ô nhiễm ở nơi khác, hắn lại suy nghĩ, ô nhiễm đã lây lan bằng cách nào và thông qua gì mà tạo nên một loại dị thường như vậy.
Không tiếp xúc trực tiếp, thậm chí chỉ nhìn lướt qua nhau rồi lập tức rời đi mà vẫn bị ô nhiễm?
Bây giờ hắn đã có câu trả lời.
Không phải lướt qua đã bị ô nhiễm, mà từ khi đến khu vực này là đã bị ô nhiễm rồi.
Mấy người ở điểm quan sát cũng không phải nguồn ô nhiễm mà là người bị ô nhiễm.
Họ đều biến thành xác sống sau khi bị ảnh hưởng bởi tràng vực ô nhiễm khổng lồ này.
Nếu vậy thì.
Lục Tân ngẩng đầu lên rồi nói:
"Vậy thì các ngươi còn nhớ mình đã....... chết như thế nào không?"
"Chết....."
Từ này làm cho mấy chiến sĩ còn sống không khỏi run rẩy.
Dường như họ cảm thấy rất hoảng sợ, gần như là suy sụp.
Nhưng ý chí mạnh mẽ vẫn khiến họ suy nghĩ câu hỏi của Lục Tân:
"Ban nãy..... Ban nãy bọn ta đều quên mất chuyện này rồi........"
"Nhưng, nhưng khi...... khi nhận ra mình đã chết, hình như có nhớ lại gì đó....."
"Rất nhiều mảnh ký ức nhỏ đang từ từ hiện lên trong đầu...."
''............."
Khi nói đến vấn đề này, có người dùng sức đập vào đầu mình, có người thì cứng đờ, sao đó lại nhăn mặt, nhưng nhìn ra được họ thật sự rất cố gắng dùng hết sức lực để suy nghĩ về câu hỏi của Lục Tân:
"Ta nhớ vốn dĩ ta và mấy người đồng đội thường trực ở đây để phòng ngừa ô nhiễm lây lan, nhưng hình như, hình như xảy ra chuyện rồi......"
"Hình như bọn ta rất kích động, bọn ta bắn vào đồng đội mình điên cuồng...."
"Trời ạ, là ta giết lão Tôn...."
"Ta không nhớ nữa, nhớ không ra, đầu óc của ta giống như một khuyết mất một miếng vậy...."
"........"
Lục Tân cảm nhận được nỗi đau của họ nhưng vẫn phải kiềm nén, vì đây là vấn đề rất quan trọng.
Chỉ khi tìm hiểu ra vấn đề này mới có thể xác định rốt cuộc ô nhiễm này là gì.
Khi người còn sống đi vào tràng vực, rồi biến thành xác sống, thì họ vẫn chấp hành nhiệm vụ và làm công việc như khi còn sống.
Ở giữa thiếu một mắc xích, đó là chết.
Điều gì đã gây ra cái chết của họ?
Đây có lẽ là liên kết cuối cùng trong việc giải thích toàn bộ sự kiện xác sống.
Nhưng xem ra vị đội trưởng kia rất khó nhớ lại.
Hắn nói đúng, đầu của hắn đúng là đã khuyết mất một miếng rồi.