Chương 805: Gặp Bạn Mới
Đằng sau họ là từng nhóm xác chết hành động chậm chạp đang vực dậy từ bóng tối. Tốc độ của chúng không mau, nhưng cứ không ngừng đi về phía trước. Không rõ chúng có bao nhiêu tên, chỉ thấy trong bóng đêm có vô số đầu người đung đưa, những nơi ánh đèn xe chiếu qua hiện lên từng gương mặt khô gầy trắng hếu.
Bóng người vây kín xung quanh cái hố to, hệt như một đám rừng đang di động.
Người trong xưởng không hay biết gì về chuyện bên ngoài. Người bên ngoài cũng chẳng biết gì về chuyện trong xưởng.
Họ chỉ nghe thấy bên trong xưởng đột nhiên vang lên tiếng nổ ầm ĩ. Tiếng động vang dội như vậy khiến người ta không khỏi hoài nghi rằng phải chăng trong xưởng lúc này xuất hiện một con trâu điên hay nói đúng hơn là một con quái thú đang không ngừng đâm tới đâm lui, phá hư mọi thứ mà chẳng kiêng nể gì.
Vô số tia lửa điện bắn ra từ đường dây xung quanh nhà xưởng, những ngọn đèn gần đó cũng chớp tắt không ngừng, lúc sáng lúc tối.
Ầm!
Chợt, một tiếng nổ to lớn vang lên, từng miếng tôn lợp phía trên nhà xưởng bị biến dạng và bay lên, để lại những cái lỗ lớn trên nóc xưởng.
Mặt đất xung quanh phát ra tiếng vang nặng nề, tựa như tiếng gầm khi xảy ra động đất.
"Ái ui..."
Có người bị động tĩnh bên trong dọa sợ, không kiềm được mà thốt vào tai nghe:
“Đây là loại quái vật gì vậy?"
Ông cụ ngồi trong xe cải trang, người bởi vì sợ cơn gió lạnh bên ngoài nên đã đóng cửa xe lại, nhỏ giọng nói vào tai nghe:
“Chỉ có mình hắn tiến vào nhà xưởng mà đã tạo được động tĩnh lớn như vậy, đặc biệt khi sức mạnh bên trong nhà xưởng hẳn là không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn với hắn, nhưng hắn vẫn tạo ra cục diện lớn như vậy, chứng tỏ hắn không hề keo kiệt với cường độ tinh thần của bản thân."
Từ tai nghe vọng ra giọng một người phụ nữ:
“Cho nên hiện tại ở Thanh Cảng quả thật đã có người tiếp cận với nấc thang thứ ba ư?"
"Khụ khụ…”
Ông cụ tóc hoa râm ho nhẹ vài tiếng:
“Không nên xem nhẹ đối thủ của mình, có thể đánh giá hắn cao hơn một chút."
"Có cần làm thế không?"
Trong điện thoại vang lên tiếng cười, là tiếng của một người đàn ông:
“Chúng ta cũng đâu phải đang ở chủ thành."
"Dù hắn có phải hay không, chúng ta cũng không được sơ suất."
Ông cụ tóc hoa râm thở dốc một hồi, nói tiếp:
“Ta không thích những chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát."
"Lời sấm truyền bất chợt giáng xuống, nói chúng ta hãy chấp hành kế hoạch tiếp dẫn vốn đã là một chuyện không nằm trong tầm kiểm soát rồi. Sau khi tới đây, phát hiện Thanh Cảng đã bắt đầu thăm dò trấn nhỏ Khai Tâm cũng là một chuyện nằm ngoài dự kiến. Kế tiếp, khi bắt đầu làm nhiệm vụ, bỗng từ đâu hiện ra một dị biến giả không bị lãnh vực tử vong ảnh hưởng chính là việc ngoài dự đoán thứ ba mà chúng ta đã gặp phải."
"..."
"Nhưng dù sao tên nhân loại này vẫn còn khá lỗ mãng, cứ tùy tiện xông thẳng vào vòng vây."
Giọng cười của người phụ nữ vang lên:
“Ta sẽ tiêu diệt hắn."
Ông cụ tóc hoa râm im lặng một lát, rồi nhỏ giọng đáp:
“Ta sẽ giúp ngươi tiêu diệt hắn."
"Nè..."
Trong tai nghe vọng tới giọng nói của người đàn ông:
“Có phải quá khoa trương rồi không, chúng ta còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành đấy."
"Giáo chủ sẽ giải quyết chuyện bên trong, mục sư đi ngăn cản Thanh Cảng."
Ông cụ tóc hoa râm nói:
“Ngươi đi phối hợp với thần quan khoa học kỹ thuật, chuẩn bị cho việc tái hiện lại lãnh vực."
"Ta và Sắc Vi sẽ phụ trách chuyện này, cam đoan không để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra trên khu vực hoang dã này nữa."
...
"Phù, tâm trạng thoải mái hơn rồi!"
Lục Tân nhìn quanh khu nhà xưởng, cảm thấy khá là hài lòng.
Hắn có thể khẳng định rằng không một ai có thể nhìn ra chỗ này từng là nhà xưởng được nữa.
Tất cả máy móc đều đã bị hủy diệt, những dụng cụ tinh vi cũng đã trở thành hàng phế phẩm.
Không thể không thừa nhận, dụng cụ càng tinh vi càng dễ tạo cảm giác thỏa mãn cho người khác khi nó bị phá hủy.
"Chơi vui không?"
Mẹ đứng cạnh hàng loạt dây điện đang tóe lửa, nhìn Lục Tân, cha và em gái phá hủy toàn bộ khu nhà xưởng, trông còn khá vui vẻ như vậy thì khẽ nở nụ cười yêu chiều, bất lực. Bà lắc nhẹ đầu một cái, nói:
“Xem ra, kế tiếp người bạn cũ kia của ta sẽ gặp không ít phiền phức đâu. Với bà ấy mà nói, bị rút ra nhiều sức mạnh như vậy, cảm giác chắc chẳng kém bị lăng trì là bao, nhỉ?"
Lục Tân hít một hơi thật sâu, nói:
“Vậy thân là hàng xóm, chúng ta hẳn là nên tới thăm bà ấy một chút, phải không?"
"Cũng đúng..."
Mẹ vui vẻ liếc mắt nhìn Lục Tân, bà cực kỳ thích Lục Tân nói chuyện với mình bằng giọng điệu này.
"Chỉ là..."
Đôi mắt xinh đẹp của bà khẽ di động:
“Trước khi đi thăm bạn cũ, ta nên làm gì với những người bạn mới tìm tới cửa ở ngoài bây giờ?"
Lục Tân cũng ngẩng đầu, đánh giá vách tường tả tơi quanh nhà xưởng, hỏi:
“Tới đông đủ không?"
Mẹ nhẹ nhàng gật đầu, nói:
“Chắc là vẫn còn những người khác nữa, nhưng ít nhất là họ dám tới."
Lục Tân gật đầu tỏ ý đã biết. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, phía trên nhà xưởng có rất nhiều dây điện đứt đoạn đang thõng xuống.
Hắn quay đầu liếc mắt với em gái, suy nghĩ của hai người nháy mắt đạt thành nhất trí, em gái vừa cười hì hì, vừa bàn tay nhỏ bé ra.