Chương 806: Ngươi Có Muốn Đầu Hàng Không?
Ngay lúc Lục Tân nắm lấy tay em gái, cơ thể lập tức trở nên linh hoạt và nhanh nhẹn. Hắn nắm lấy dây điện đang thõng xuống, bật nhẹ người, nhanh chóng trèo lên nóc nhà. Hắn chui qua một cái lỗ trên trần nhà, đứng trên nóc xưởng.
Làn mưa bụi lạnh lẽo rơi trúng mặt hắn, ánh sáng trắng xóa từ ngọn đèn ở khắp bốn phía xuyên qua màn mưa chiếu lên người hắn.
Ánh mắt của hắn như có thể xuyên thấu ánh đèn, nhìn rõ khắp mọi nơi.
Lúc này, xung quanh cái hố to đã bị người chết vây kín. Chúng người chen người, thành thật đứng cứng ngắc cạnh cái hố to, im lặng không một tiếng động, nhìn từ phía xa, thật giống như bản thân mới vào nhà xưởng một thời gian ngắn thôi mà khu vực xung quanh hố to đã lặng lẽ mọc lên một khu rừng xum xuê rồi vậy.
Điên cuồng mà âm u.
"Ở đó có ai còn sống không?"
Ánh mắt Lục Tân quét ngang khu rừng người chết, sau đó tỏa định tại một vị trí, hô lớn:
"Ngươi có muốn đầu hàng không?"
"Ta chỉ hỏi theo quy định thôi..."
"..."
Sâu trong khu rừng người chết dường như có người đang bật cười khe khẽ.
Chợt, giữa cơn gió thảm mưa sầu nơi hoang dã này vang lên loáng thoáng tiếng nhạc êm ái, như thể có hộp nhạc giá rẻ nào đó đang chuyển động. Pha lẫn bên trong là giọng hát lanh lảnh của một cô gái, từ từ vang vọng khắp khu rừng người chết.
“Linh hồn tuyết trắng, thân xác hư nát; tâm hồn buồn khổ, con người tuyệt vọng."
"Ngưỡng vọng địa ngục, được thần chỉ dẫn; chui khỏi quan tài, vĩnh hằng buông xuống..."
"..."
Tiếng nhạc không vang dội, nhưng trong khung cảnh tĩnh mịch lại truyền đi rất xa.
Tiếng ca mang theo âm điệu trầm bổng đầy kích động, nhả chữ rất nhanh, cũng rất rõ ràng, nhiệt tình tới mức bệnh hoạn.
Lục Tân không nghe rõ người kia đang hát cái gì, nhưng mơ hồ nhớ rằng trước kia, ở Thanh Cảng hắn từng thấy cảnh người khác đưa tang; người phụ nữ giúp mọi người khóc tang khi đó hình như cũng dùng âm điệu này, còn ra sức ngâm nga, vừa khóc vừa đọc, nghe có vẻ hơi buồn cười nữa.
Khi tiếng hát cất lên, rừng người chết xung quanh bỗng im lặng như cơn cuồng phong lại đột ngột ngừng thổi.
Thị lực của Lục Tân rất tốt, hắn có thể nhìn thấy ở nơi gần hắn nhất có một cái xác có vóc người nhỏ thó, đó là một cô bé. Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô bé, nước mắt lẫn dịch máu đang chầm chậm lăn dài theo gò má.
Sau đó, cô bé run run đôi môi, cất giọng hát theo.
Tiếng khóc đơn điệu dần nhiều hơn, cũng từ từ chồng lấp lên nhau.
Chẳng biết là tự nguyện hay là bị ảnh hưởng mà càng ngày càng có nhiều người cất giọng hát theo bài ca đó.
Không biết có phải dây thanh quản bị hư, hoặc là vì nguyên nhân nào đó mà tiếng hát của bọn họ khàn khàn rất khó nghe.
Hoàn toàn không cùng âm điệu.
Nhưng Lục Tân có thể nhận ra sự âm u và quái dị lạ thường ẩn trong tiếng hát.
...
Lách tách.
Khi tiếng ca vang lên, Lục Tân nhìn thấy không khí chung quanh chợt uốn cong như sóng gợn, từng con tinh thần thể nhợt nhạt bắt đầu bò ra khỏi thân xác khô gầy đen thui. Giống như lần hắn thấy những nhân viên ở trạm đo lường, mấy tinh thần thể nhợt nhạt này cũng leo một nửa người ra khỏi xác, nửa còn lại thì kéo dài ra, hòa hợp với những tinh thần thể khác; và từ trên người chúng cũng tỏa ra cảm giác oán hận và thống khổ cùng cực.
Lục Tân rơi vào trung tâm vòng xoáy.
Hắn cảm nhận được một áp lực cường đại tới từ bốn phương tám hướng đang đè lên người hắn, tới nỗi trái tim như bị đè thủng một lỗ.
Nỗi đau thương của những tinh thần thể này đã tác động đến hắn.
...
"Thật là đáng sợ..."
Lục Tân cúi đầu, chầm chậm há miệng.
Mẹ đứng cách hắn không xa khẽ mỉm cười, nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi thật sự biết thế nào là sợ ư?"
"Biết chứ."
Lục Tân nhẹ giọng trả lời:
“Ta thường xuyên sợ hãi."
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi ngẩng đầu lên:
“Nhưng không phải là vì quái vật tinh thần gì cả."
"Mà là, tới tận bây giờ ta vẫn không tin được rằng có những người sẽ thối nát đến cỡ này..."
Hiện tại, một rừng người chết đang bao vây xung quanh nhà xưởng này.
Những người chết này rất giống với những người trong điểm quan trắc và đơn vị thu thập thông tin, chỉ có điều, vấn đề của họ còn nghiêm trọng hơn.
Những người trong điểm quan trắc và những người trong đơn vị thu thập thông tin vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi những ý chí khác, vì vậy, cho dù đã chết, họ vẫn tiếp tục làm những việc mà mình muốn làm. Nhưng bây giờ, Lục Tân lại đang bị bao vây bởi một nhóm người chết đã hoàn toàn mất đi ý chí.
Vậy, họ được coi là gì?
Dùng nỗi đau của chính mình để tạo ra một khối pin quái vật tinh thần?
Lục Tân không muốn suy nghĩ về việc nếu những người này vẫn còn có nhận thức, thì họ sẽ cảm thấy thế nào.
Nhìn những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô gái đó, Lục Tân đã biết tất cả đáp án.
Xem ra, những lo lắng của Viện nghiên cứu trước đó không phải là không có cơ sở.
Người sống sờ sờ như vậy cũng có thể biến thành một khối pin, Thâm Uyên sao có thể không đến với thế giới này?
…
“Anh trai, ngươi muốn làm như thế nào?”
Em gái đáng yêu nằm trên vai Lục Tân, gió thổi làm những sợi tóc đen mượt của con bé khẽ ma sát nhẹ lên má hắn.
Ánh đèn mờ ảo xung quanh khiến cái bóng dưới chân Lục Tân trải dài trên mặt đất với hình dạng vặn vẹo như một con rết dữ tợn.
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
NHN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH): ĐỆ NHẤT DANH SÁCH TOP 1 QIDIAN - PHẦN 2, hài hước, hệ thống, dị năng, đô thị....