Chương 809: Lục Đục
“Soạt soạt…”
Lục Tân đang dốc toàn lực lao về phía trước, đột nhiên nhận thấy có điều khác thường, Lục Tân vội xoay người lại, vươn tay chặn ở trước mặt.
Một luồng tinh thần hỗn loạn mạnh mẽ ập tới, Lục Tân có cảm giác giống như bị thủy triều đánh tới, khiến thân thể hắn trượt về phía sau ba bốn mét.
Nền đất bùn bị hắn cày ra hai rãnh sâu.
Mặc dù xung kích tinh thần ở mức độ này vẫn chưa đủ để khiến Lục Tân bị thương, nhưng sức mạnh này thực sự không thể coi thường.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Sau khi chặn được xung kích tinh thần, Lục Tân lập tức liếc nhìn cha mình.
Lục Tân đã biết sự nguy hiểm của những đóa hoa chết chóc này, hắn phải lao ra trước mới tránh được chúng.
Nhưng ai có thể ngờ lúc này cha Lục Tân lại tự tiện ra tay?
Điều này thật sự giống như việc mang một đứa trẻ nghịch ngợm băng qua khu rừng, đang yên đang lành thì nó bỗng nhiên chọc vào tổ ong vò vẽ.
“Ồ, ta cũng muốn hỏi ngươi, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Đôi mắt của cha Lục Tân đỏ như máu, ông ấy hỏi với vẻ cực kỳ không hài lòng:
“Những thứ vô dụng này cũng đáng để ngươi chạy trốn ư?”
“Hãy phá hủy chúng, triệt để phá hủy chúng!”
“…”
“Phá hủy cái con khỉ ấy…”
Lục Tân gần như tức giận đến mức bật cười, hắn hỏi:
“Ngươi không thấy ở đây có bao nhiêu đóa hoa sao?”
Lục Tân cảm thấy sự lựa chọn của mình là đúng đắn. Rừng người chết này có số người chết nhiều hơn số người chết Lục Tân vừa gặp ban nãy. Lục Tân hoàn toàn không biết đối phương đã huy động bao nhiêu người chết đến đây, nhưng hắn có thể nhìn ra con số người chết đang không ngừng tăng lên.
Nếu mỗi đóa hoa chết chóc đều có thể khiến Lục Tân cảm thấy áp lực, thì việc đối đầu trực diện với bọn chúng chắc chắn không phải sự lựa chọn không ngoan.
Tạm thời rời khỏi vòng vây này và tìm ra kẻ đứng đằng sau những chuyện này mới là điều nên làm.
Ai mà ngờ lúc này cha Lục Tân lại muốn đánh tới?
“Ha ha, vậy thì sao chứ?”
“Phá hủy toàn bộ…”
Cha Lục Tân cười khẩy, cái bóng của Lục Tân bắt đầu cử động, rồi đột nhiên bay vút lên rồi lao thẳng về phía một đóa hoa chết chóc ở đằng xa.
“Mau trở lại!”
Lục Tân lấy làm kinh hãi, hắn vội vã đứng lên và siết chặt nắm tay.
Lục Tân dùng cách này để cố kéo cha mình lại, để cái bóng không tiếp tục lan ra xung quanh.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Cha Lục Tân hiển nhiên vô cùng tức giận:
“Ta đang giúp ngươi, mà ngươi lại cố tình gây trở ngại?”
“Không phải là anh trai gây trở ngại cho ngươi, mà là ngươi đang cố tình làm loạn.”
Em gái Lục Tân cũng tham gia vào trận chiến này. Nằm trên lưng Lục Tân, con bé hét lên với cái bóng ở dưới đất:
“Ngươi không nghe lời.”
“Con nhóc chết tiệt, ta phải làm thịt ngươi mới được!”
Cha Lục Tân vô cùng tức giận, cái bóng lại nổi lên, như thể biến thành hình người, sau đó tiến lại gần em gái.
Em gái nấp sau lưng Lục Tân và hét lên:
“Ngươi đến đây đi, ta không thèm sợ ngươi…”
“Đã là lúc nào rồi mà còn cãi nhau?”
Lục Tân cũng hơi tức giận, không kịp khuyên nhủ họ nhiều.
Cơ thể Lục Tân đột ngột nghiêng sang một bên, tránh sự tấn công của một cánh hoa, sau đó nhanh chóng lao sang bên trái.
Có điều, lúc này Lục Tân đang muốn ngăn cản cha mình ra tay với những đóa hoa chết chóc kia, cho nên hắn bị phân tán sự chú ý, chỉ có thể miễn cưỡng tránh đi, suýt chút nữa là bị một cánh hoa vướng vào bắp chân.
“Hãy nghe ta nói trước đã…”
Lục Tân cúi đầu nhìn xuống rồi thấp giọng nói:
“Chúng ta hãy ra ngoài trước, sau đó…”
“Ha ha, chỉ vì nghe lời ngươi nên mới chúng ta mới luôn bị người ta coi thường…”
Cha Lục Tân tức giận đùng đùng, cơ thể ông ấy giống như đã đứng dậy từ trong cái bóng, ông ấy hung dữ hét lên:
“Hãy nhân cơ hội này, giết sạch bọn chúng, giết sạch bọn chúng, từ nay, sẽ không còn ai dám coi thường ngươi, bọn chúng chỉ có thể vĩnh viễn sợ ngươi…”
“Đến lúc đó, ngươi sẽ là…”
“…”
“Đủ rồi.”
Lúc này, một giọng nói vang lên ở bên cạnh, đó là mẹ Lục Tân, bà ấy cau mày và nói:
“Ngươi không cảm thấy chính mình rất không bình thường sao?”
“Ta không bình thường ư?”
Cha Lục Tân gầm gừ:
“Người không bình thường nhất chính là ngươi. Suốt ngày không quan tâm chuyện gì cả, cứ tỏ ra bí ẩn…”
Vẻ mặt của mẹ trở nên lạnh lùng, bà ấy liếc nhìn cha Lục Tân.
Cha Lục Tân nuốt ngược câu nói tiếp theo vào bụng, nhưng lửa giận trên người ông ấy rõ ràng càng lớn hơn.
“Lại hù dọa bọn ta!”
Em gái nép mình sau lưng Lục Tân bỗng trở nên tức giận:
“Ngày nào ngươi cũng chạy ra ngoài chơi một mình, mà không dẫn theo ta…”
Mẹ liếc nhìn em gái, giọng em gái lập tức trở nên lí nhí:
“Ngươi là một người phụ nữ xấu…”
“…”
“Hả, chuyện này…”
Lục Tân cảm thấy thật đau đầu.
Lúc này, Lục Tân không dám dừng lại mà chỉ có thể tiếp tục di chuyển, mới có thể tránh được những đóa hoa chết chóc đang không ngừng bay về phía mình.
Sự bất lực trong lòng còn tồi tệ hơn cả tình thế lúc này. Đáng lẽ bây giờ là lúc mọi người trong nhà phải đồng tâm hiệp lực với nhau, nhưng hắn không ngờ họ lại đang cãi nhau, hơn nữa còn cãi dữ dội như vậy.