Chương 808: Rút Lui
Trong lúc nghĩ về vấn đề này, Lục Tân lại nhìn lên một lần nữa.
Sau đó, Lục Tân nhìn thấy hết đóa hoa này đến đóa hoa khác khác nở rộ phía trên rừng người chết.
Trong màn đêm tối tăm này, trông chúng đặc biệt bắt mắt.
Lúc này, những đóa hoa nhợt nhạt được hình thành bởi sự đan xen của thể tinh thần đau đớn kia dường như có một sức hút kinh người.
Khiến người ta muốn quỳ trước chúng, lặng lẽ rơi lệ.
…
Không khí xung quanh bắt đầu trở nên vô cùng nặng nề.
Giống như mật độ không khí đang tăng lên vô hạn, biến thành nước hoặc kim loại cùng thể tích.
Không khí nặng nề đó đã ép Lục Tân xuống dưới từ mọi hướng.
Ngay cả đóa hoa nhợt nhạt đã bị Lục Tân lao đến tàn phá vừa rồi cũng đã bị đóa hoa khác lấp vào chỗ trống.
“Tinh tinh tang tang…”
Khúc nhạc êm dịu vẫn vang lên, réo rắt, nhẹ nhàng, và đơn điệu.
Tiếng hát càng ngày càng cuồng nhiệt và xúc động:
“Hiến thân cho chân lý, chờ đợi thần linh. Cảm nhận nỗi đau, biến chất vĩnh viễn.”
“Thần linh xuất hiện, cả thế giới nhìn vào. Thần linh xuất hiện, muôn người phủ phục.”
“…”
Giọng nữ vẫn bay réo rắt trong không trung, giống như âm thanh nền của những đóa hoa chết chóc đang từ từ nở rộ.
“Thình thịch thình thịch…”
Lục Tân cảm nhận được trái tim mình đang đập dồn dập.
Lục Tân có một cảm giác rất khác thường.
Như thể trái tim mình đang đập loạn theo những cung bậc thăng trầm của tiếng hát, đang tăng tốc, tăng tốc, không ngừng tăng tốc.
“Con người, thực sự là một loại sinh vật thông minh…”
Mẹ Lục Tân bật cười tán thưởng, sau đó khẽ thở dài:
“Rõ ràng chỉ là sự chồng chất tinh thần đơn giản, nhưng lại có thể tạo ra những đóa hoa xinh đẹp như vậy. Ta nghĩ, bất kể là người đã nghiên cứu ra kỹ thuật dung hợp thể tinh thần, hay là người đã nghĩ ra phương pháp tạo ra trường vực... Đều là những con người vô cùng tài giỏi.”
Lục Tân khẽ cau mày, thói quen nói lời châm chọc này của mẹ không biết khi nào mới có thể sửa đổi?
Lục Tân ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy những đóa hoa nhợt nhạt nở rộ trong rừng người chết đã bắt đầu tách ra khỏi từng hàng từng hàng thân người. Chúng giống như những con ma trơi không có trọng lượng, bay lơ lửng cách mặt đất khoảng hai ba mét, chầm chậm bay về phía nhà xưởng.
Xung quanh chúng tỏa ra tầng tầng lớp lớp dao động tinh thần.
Cảm nhận được dao động tinh thần này, Lục Tân vô thức sinh ra những cảm xúc tiêu cực và đau đớn.
Lục Tân có cảm giác khao khát từ bỏ tất cả và ôm lấy đóa hoa đó.
Nói một cách đơn giản, những đóa hoa lộng lẫy đó có một sức hút kỳ lạ khiến người ta muốn lại gần.
Chỉ có điều, đến gần nó là điều thực sự rất nguy hiểm.
Lục Tân cẩn thận suy nghĩ một hồi, và nghĩ đến một loại cảm giác tương tự.
Đó là khi hắn đứng trên tầng cao và nhìn xuống phía dưới, cảm giác vừa sợ hãi vừa muốn nhảy xuống đó cũng tương tự như thế này.
Tuy nhiên, sức hút của loài hoa này thậm chí mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là không ai có thể thoát khỏi loại ô nhiễm này.
“Soạt…”
Một đóa hoa chết chóc bay đến cách Lục Tân chừng bảy tám mét, những cánh hoa phía trên đồng thời cuộn lại.
Phần chóp của mỗi cánh hoa đều là một khuôn mặt người.
Những khuôn mặt người này có già có trẻ, mỗi khuôn mặt đều có một cảm xúc khác nhau, điểm chung duy nhất của chúng là đều trắng bệch.
Bọn chúng có vẻ cực kỳ bất mãn với người sống duy nhất trong rừng người chết này, ánh mắt chúng lộ ra vẻ oán hận đến cực điểm.
Sau khi cuộn lại hết cỡ, những cánh hoa đột nhiên bật ra ngoài.
Bảy tám cái bóng trắng cao gầy đồng thời cuốn tới trước mặt Lục Tân.
Sau khi những “cánh hoa” này bung ra, Lục Tân nhìn thấy bên trong nhụy hoa cũng có một khuôn mặt.
Khuôn mặt đó nở nụ cười đờ đẫn, nhìn chằm chằm Lục Tân.
…
Lục Tân nhíu mày, thân người lập tức dịch ra chừng ba bốn mét, tránh đòn tấn công của “cánh hoa”, đồng thời, hai chân hắn đạp thật mạnh, mái tôn nhà xưởng bị hắn đạp đến biến dạng, thân hình hắn lao về một hướng khác.
Nếu đối đầu trực diện với đóa hoa của sự chết này, Lục Tân chắc chắn sẽ chịu thiệt. Vì vậy, Lục Tân đã quyết định rời khỏi nơi này trước.
Có điều, Lục Tân không ngờ, lúc này, một đầu của khu nhà xưởng, sâu bên trong khu rừng chết chóc.
Một người phụ nữ với mái tóc đỏ đang nhẹ nhàng đặt hộp nhạc xuống đất.
Bên trong hộp nhạc là một quả cầu tuyết, ở giữa quả cầu là một người phụ nữ đang khẽ hát theo điệu nhạc.
Thấy Lục Tân đang lao về phía đông, cô ta từ từ cúi người và vặn nhạc ở mức lớn nhất.
…
Những đóa hoa nhợt nhạt được tạo thành bởi sự hợp nhất của vô số thể tinh thần đau đớn đó đều chứa đựng cường độ tinh thần đáng sợ, nhưng tốc độ của chúng không nhanh, Lục Tân hoàn toàn có đủ thời gian để thoát khỏi sự tấn công của chúng và lao ra khỏi cái hố, tiến vào khu rừng chết chóc.
Chỉ là, Lục Tân không ngờ hắn vừa mới lao đi được bảy tám mét, cái bóng sau lưng đột nhiên nghiêng ra ngoài.
“Soạt!”
Cái bóng va thẳng vào đóa hoa của sự chết trước đó.
Sức mạnh của cha Lục Tân vô cùng mạnh mẽ.
Trong lúc tấn công đóa hoa của sự chết, một sức mạnh khủng khiếp đã xuyên vào bên trong đóa hoa.
Đóa hoa này vốn dĩ được tạo thành bởi sự hợp nhất của nhiều thể tinh thần đau đớn khác nhau, giống như những khối gỗ có hình dạng và màu sắc khác nhau, miễn cưỡng ghép thành một chỉnh thể. Cùng với sự xâm nhập của sức mạnh của cha Lục Tân, cả đóa hoa lập tức sụp đổ, tinh thần hỗn loạn bên trong lập tức được phóng thích ra ngoài.