Chương 811: Đi Tìm Đồ Chơi
“Ngươi có thể ra tay tùy ý.”
Lục Tân liếc nhìn cha rồi nói khẽ:
“Ta tin ngươi.”
Cha Lục Tân có vẻ hơi ngây người, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Em gái là nghe lời nhất.”
Lục Tân lại liếc nhìn em gái rồi thì thầm:
“Ta sẽ dẫn ngươi đi tìm một món đồ chơi biết hát, biết cử động và biết kêu.”
Đôi mắt của em gái lập tức sáng lên.
...
“Năng lực của hắn chính là khiến cảm xúc của người ta bị ảnh hưởng?”
Lục Tân đang chạy trốn xung quanh. Thân hình đang tránh né đòn tấn công của đóa hoa chết chóc bất ngờ dừng lại, hắn chậm rãi quay đầu.
Vô số đóa hoa chết chóc đang bay về phía Lục Tân.
Nhưng Lục Tân dường như thấy mà coi như không thấy, hắn chỉ hơi nghiêng đầu và cẩn thận lắng nghe tiếng nhạc ở xung quanh.
Mặc dù tiếng nhạc này đã bị chiết xạ, khiến người ta rất khó phân biệt, nhưng Lục Tân vẫn tập trung sự chú ý tìm kiếm từng chút một.
Ngay sau đó, Lục Tân đột nhiên nhìn về một hướng bằng ánh mắt lạnh lùng.
Mặc dù tiếng nhạc vang lên sau khi trải qua vô số chiết xạ từ rừng người chết, nhưng âm thanh thay đổi khi trầm khi bổng, vẫn có chút nhịp điệu. Sau khi tập trung sự chú ý, Lục Tân vẫn có thể dễ dàng tìm ra vị trí của nó.
“Đi thôi...”
Lục Tân khẽ nói, thân hình hắn đột nhiên hơi nghiêng rồi lao nhanh về phía trước.
…
Cùng lúc đó, nơi Lục Tân lao tới, người phụ nữ tóc đỏ chợt mỉm cười lạnh lùng.
Cô ta dùng hai tay bưng hộp nhạc lên rồi dịu dàng nói:
“Lao thẳng đến đây như vậy, lẽ nào hắn muốn tự mình chui vào lưới?”
Khi cô ta nói câu này, trường vực xung quanh mơ hồ xuất hiện thay đổi.
Vô số đóa hoa chết chóc lần lượt bơi đến khu vực chính giữa cô ta và Lục Tân, chúng dày đặc giống như một con đường chết chóc.
“…”
“Rầm!”
Hai chân giẫm mạnh, Lục Tân lại lao về phía rừng người chết một lần nữa, đôi mắt hắn đã hơi đỏ lên.
Cũng giống như lần đầu tiên Lục Tân lao vào rừng người chết, chỉ có điều, lần này rõ ràng nguy hiểm hơn nhiều.
Lần đầu tiên lao vào, những đóa hoa chết chóc chỉ vừa bắt đầu nở. Nhưng lúc này, chúng đã nở rất nhiều. Sức mạnh tinh thần phức tạp đan xen vào nhau ở xung quanh đã tạo thành từng dòng lũ với rất nhiều đóa hoa chết chóc đang lần lượt nở rộ trước mặt Lục Tân.
Nhưng lần này, Lục Tân hoàn toàn không có ý định né tránh mà lao thẳng về phía trước.
“Ong…”
Đón lấy bóng dáng của Lục Tân, một đóa hoa chết chóc bỗng nở rộ, sau đó, một luồng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ được phóng thích ra ngoài.
Thân hình của Lục Tân giống như vừa lao vào bên trong một chất keo trong suốt.
Động tác của Lục Tân trở nên trì trệ và bóng dáng của hắn cũng trở nên mơ hồ.
Lực va chạm quá mạnh mẽ khiến Lục Tân suýt chút nữa bị dội ngược trở lại, như thể đứng ở đầu con sông lớn bị vỡ đê. Nhưng lần này, Lục Tân không thuận thế lui về phía sau, mà hoàn toàn giao quyền khống chế thân thể cho em gái.
Các cơ trên mặt Lục Tân đột nhiên trở nên méo mó, Lục Tân bật cười như một đứa trẻ hư hỏng.
Trong đợt xung kích hỗn loạn và mạnh mẽ đó, cơ thể Lục Tân đột nhiên xuất hiện đủ loại biến dạng trái với lẽ thường. Hắn cố gắng loại bỏ lực va chạm đang đổ dồn về phía mình, sau đó búng hai chân khỏi mặt đất và ngoan cường lao về phía trước giữa xung kích tinh thần.
“Ầm!”
Xung kích tinh thần đã biến thành chân không sau khi va chạm với Lục Tân.
Cùng lúc đó, tiếng hát bay đến từ mọi hướng cũng trở nên giật giật, âm thanh liên tục bị ngắt quãng.
Trong rừng người chết, vẻ mặt của người phụ nữ tóc đỏ trở nên hơi nghiêm nghị.
“Ong…”
Cùng lúc này, Lục Tân đã lao đến trước đóa hoa chết chóc thứ hai.
Một trận xung kích tinh thần to lớn lại ập đến.
Hơn nữa, vì tốc độ quá nhanh, nó gần như đan xen vào đóa hoa thứ nhất, hình thành một trận xung kích tương tự.
Xương cốt trong cơ thể Lục Tân kêu răng rắc, xoắn lại giống như bánh quai chèo. Trên người hắn dường như xuất hiện một bóng chồng. Mỗi khi hắn bước đi, bùn đất tại vị trí bàn chân tiếp xúc với mặt đất đều hình thành một vòng xoáy, rồi không ngừng lan rộng giống như sóng nước.
Vẻ mặt Lục Tân càng trở nên vui vẻ.
Thân thể của hắn càng biến dạng nhiều hơn, nhưng loại biến dạng này không phải là không có ý thức, mà liên tục thay đổi hình dạng các bộ phận trên cơ thể tùy theo xung kích tinh thần ở xung quanh, nhằm giảm bớt chấn động. Không chỉ có vậy, hai tay Lục Tân đồng thời duỗi ra hai bên, không khí tại những nơi bị đầu ngón tay hắn chạm vào đều biến thành gợn sóng, từng vòng từng vòng quấn quanh cơ thể hắn.
Lục Tân đã bóp méo một lượng bức xạ tinh thần nhất định, nhờ đó cũng cải thiện được tốc độ của mình.
“Ong ong ong…”
m thanh những đóa hoa chết chóc bị vỡ nát không ngừng vang lên.
Lục Tân chạy xuyên qua những đóa hoa màu trắng, tốc độ nhanh như những viên đạn xuyên qua một hàng quả dưa hấu.
Trên người Lục Tân cũng có rất nhiều vết thương. Suy cho cùng thì dù khiến cơ thể vặn vẹo cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi những tổn thương do xung kích tinh thần gây ra. Da thịt ở nhiều vị trí đã bị cắt phải, máu tươi chảy ra liên tục, nhưng Lục Tân hoàn toàn không hề tỏ ra đau đớn.
Ánh đèn xung quanh chiếu vào khuôn mặt biến dạng của Lục Tân, khóe miệng hắn gần như chạm tới mang tai, trông hắn vô cùng phấn khích.