Chương 812: Năng Lực Kỳ Quái
Mặt đất xung quanh đang run lên, có tiếng nổ mơ hồ vang lên không ngừng.
Mỗi đóa hoa chết chóc đều có cường độ tinh thần từ hai mươi nghìn đến ba mươi nghìn đơn vị, cũng giống như khi Lục Tân giải quyết quả bom tinh thần mà đám người Tần Nhiên đã tạo ra khi tấn công Thanh Cảng. Sức mạnh khi một thứ có cường độ tinh thần từ hai mươi nghìn đến ba mươi nghìn đơn vị bị tiêu diệt thực sự vô cùng khủng khiếp.
Nhưng bây giờ, Lục Tân đang đối mặt với một loạt bom đang đồng thời phát nổ.
…
“Đây là loại quái vật gì?”
Trong rừng người chết, khuôn mặt của người phụ nữ tóc đỏ đã trở nên cực kỳ đáng sợ.
Làn da của cô ta đã trở nên trắng bệch, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, máu mũi cũng tong tong chảy xuống.
Giọng hát phát ra từ hộp nhạc mà cô ta đang bừng bằng cả hai tay càng lúc càng chậm chạp, tiếng hát cũng trở nên thô ráp và ngắt quãng. Giọng ca thánh thót và êm dịu ngân dài ra, giống như một chiếc Walkman sắp hết pin.
Cô ta mở to đôi mắt, thấy Lục Tân đang lao nhanh tới, vẻ mặt cô ta giống như vừa nhìn thấy ma.
Một bàn tay đầy nếp nhăn và đốm đen nhẹ nhàng ấn vào vai cô ta.
Một ông lão với mái tóc hoa râm từ từ quỳ ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ tóc đỏ.
Ông ta đặt một chiếc rương màu bạc ở trước mặt.
Ông ta nhẹ nhàng mở nắp chiếc rương ra. Bên trong chiếc rương là một hàng đinh màu bạc, một hàng dao nhọn, ba cái cưa với kích thước thước khác nhau, kìm, thậm chí có cả vài cái bình với màu sắc khác nhau, không rõ bên trọng đựng chất lỏng gì.
Người phụ nữ tóc đỏ chật vật xoay người lại, cô ta nhìn về phía ông lão với vẻ cầu cứu.
Ban đầu, cô ta không hiểu tại sao ông lão lại không tin tưởng mình mà nhất quyết muốn ở lại.
Nhưng đến lúc này, đối mặt với con quái vật đó, cô ta mới nhận ra mình đã quá sai. Lúc này, cô ta đã đặt hết hy vọng vào ông lão.
“Khụ khụ.”
Ông lão khẽ ho một tiếng, liếc nhìn Lục Tân đang lao tới, rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Sau đó, ông ta nhặt lên một chiếc đinh bạc dài khoảng hai mươi cm.
Sau khi chậm rãi thở ra một hơi, ông ta đột nhiên ra sức đâm mạnh vào bàn chân mình.
…
Lúc này Lục Tân đã liên tục phá hư bốn năm đóa hoa tử vong, vết thương trên người cũng ngày càng nhiều.
Nhưng hắn lại không hề để ý, hệt như những vết thương này hoàn toàn không nằm trên người mình vậy.
Trên mặt hắn chỉ có sự phấn khởi, đôi chân thoăn thoắt vọt tới trước.
Hắn thô bạo đấm vào quả hạch đào, sau khi đập bể ba cây búa liên tiếp, rốt cục trên vỏ hạch đào đã xuất hiện kẽ nứt.
"Hì hì..."
Em gái rất vui vẻ, ánh mắt con bé sáng ngời, miệng nở nụ cười phấn khích lạ thường.
"Ha ha ha ah..."
Cha cũng đang cười, dường như đang cực kỳ hài lòng với cảm giác có thể đập phá mọi thứ và không một ai ngăn cấm được mình vậy.
Chỉ có mẹ khẽ lắc đầu đầy bế tắc.
"Sẽ thành công ngay thôi..."
Khoảng cách giữa Lục Tân và rừng người chết chỉ còn không đến mười mét, đóa hoa tử vong chặn trước mặt hắn cũng chỉ còn sót lại hai đóa. Tâm trạng hắn bây giờ có hơi kích động, đang lúc chuẩn bị thừa thắng xông lên, vọt thẳng vào rừng người chết, tìm ra người kia thì không ngờ, sau khi đạp một cước xuống đất, tay chân hắn không hiểu vì sao lại bất chợt run lên.
Cảm giác đau nhói đột ngột xuất hiện, tựa như dẫm phải đinh. Cơn đau ập tới bất ngờ bày khiến cơ thể Lục Tân nhảy lên thật cao khỏi mặt đất, sau đó dùng một chân đứng trên đất.
Cúi đầu nhìn, hắn lại phát hiện bàn chân của mình vẫn lành lặn, không có bất cứ vết thương nào. Trong lúc hắn còn đang kinh ngạc, ngày càng nhiều hoa tử vong nhẹ nhàng tụ tập lại xung quanh, cánh hoa nhỏ dài quật về phía Lục Tân.
"Ảo giác ư?"
Lục Tân ngạc nhiên, vừa nghĩ thầm trong lòng, cơ thể vừa khéo léo nhảy sang bên, tránh thoát đòn tấn công của một đóa hoa tử vong, thuận tiện đạp một cước lên sườn đồi bên cạnh, bắt đầu tập trung tất cả sức lực, chuẩn bị xông vào khu rừng tử vong trước mặt lần hai.
...
Ở một nơi ẩn sâu bên trong Khu rừng người chết, ông cụ nhìn bàn chân bị đinh bạc xuyên qua của mình, mặt mày chẳng chút biến sắc.
Động tác của ông vẫn ung dung thong thả, sau đó chậm rãi cầm lên một cái kìm mỏ chim. Tiếp đến, ông ta thay đổi một tư thế thoải mái hơn, từ từ bỏ nó vào miệng.
...
Lục Tân vọt vào rừng người chết, thứ hắn dựa vào chính là tốc độ và khí thế.
Hắn không thể chậm lại, bởi vì một khi chậm lại, sẽ có càng nhiều hoa tử vong nở rộ bên cạnh hắn, vậy thì những gì hắn làm từ nãy đến giờ đều sẽ tốn công tốn sức hết. Nhưng cơn đau nhói truyền tới từ bàn chân trái vừa nãy rõ ràng đã khiến hành động của hắn thoáng chậm lại vài giây.
Và chỉ trong thời gian một cái chớp mắt này, số hoa tử vong trôi dạt đến trước người hắn ngày một tăng lên.
Nhưng nếu chỉ là mấy đóa hoa thôi thì vẫn còn có cơ hội.
Hắn cắn chặt răng, lao thẳng về phía trước. Nhưng đúng lúc này, hắn bất chợt cảm thấy thần kinh trong đầu như đứt phựt một tiếng, hàm răng bên trái bất ngờ đau đớn dữ dội. Cơn đau này đã phân tán sự chú ý của hắn, cơ thể lập tức khụy xuống, tạo thành lỗi lớn khi đang phối hợp với em gái.