Chương 820: Bài Học
Trần Tinh lập tức không nói nên lời.
Trong lòng cô lúc này là sự tức giận vô tận, là không cam lòng, thậm chí còn có cảm giác nhục nhã.
Nhưng cô cũng phải thừa nhận ngoài những điều này ra, trong cô bây giờ còn có cả nỗi sợ hãi.
Đối mặt với sự hỗn loạn và yên tĩnh đến lạ lùng ở bên ngoài thành phố, giờ đây Thanh Cảng thực sự đã trở thành một hòn đảo bị cô lập.
Vậy, khi đã là một hòn đảo bị cô lập, họ còn có thể làm gì?
…
Trong lúc Trần Tinh im lặng, trong văn phòng ở sát vách, có bốn người đang ngồi trong yên lặng.
Thằn Lằn ngồi ở vị trí cao nhất, buồn bực vò đầu bứt tóc của mình.
Tửu Quỷ lặng lẽ mở cốc giữ nhiệt, nhấp một ngụm rượu trong cốc.
Một người thoạt nhìn còn rất trẻ, đang nghiêm túc làm bài tập ở đó.
Một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đang soi gương, nghiêm túc tô son, chốc chốc lại mím môi.
“Ta... Ta thực sự không phải là không muốn đi…”
Thằn Lằn buồn bã một hồi lâu, gần như đã giật đứt rất nhiều sợi tóc, sau đó, hắn mới đột ngột ngẩng đầu lên.
Hắn không còn sợ Tửu Quỷ nữa, mà nhìn thẳng vào Tửu Quỷ rồi nói:
“Thật sự, con người ta rất có nghĩa khí!”
“Đội trưởng đã cứu ta nhiều lần như vậy, sao ta có thể bỏ mặt hắn không lo được?”
“Nhưng mà, các ngươi cũng đã nghe thấy báo cáo vừa rồi, bên ngoài đã hỗn loạn đến mức nào rồi…”
“Đối mặt với Giáo hội Khoa học và Công nghệ và vị nữ vương đó thì những dị biến giả như chúng ta có gì khác biệt gì so với người bình thường đâu?”
“Chúng ta thực sự có thể chết…”
“Ta tin tưởng vào thực lực của đội trưởng, tuy nhiên, đội trưởng thật sự không biết bảo vệ người khác, vì vậy…”
“Vì vậy, chắc chắn đội trưởng sẽ không sao, ai mà dám chọc vào cả nhà hắn chứ?”
“Chúng ta hoàn toàn không cần ra ngoài, chỉ cần chờ ở đây là được…”
“…”
Căn phòng rất yên tĩnh, không có ai đáp lời hắn, mọi người vẫn đang làm việc riêng của mình.
Một lúc sau, Tửu Quỷ mới bật cười ha ha rồi hỏi:
“Tiểu Hổ, nghe có vẻ như ngươi rất tin vào Tiểu Binh nhỉ?”
Cô vừa lên tiếng, Thằn Lằn liền đau khổ bứt tóc.
“Nhưng hình như ngươi có vẻ không tin lắm…”
Tửu Quỷ lại bật cười rồi nói:
“Nếu ngươi thật sự tự tin như những gì ngươi vừa nói, thì khi nghĩ đến việc có nên ra ngoài hay không, ngươi đã không rối rắm như vậy.”
Thằn Lằn hơi ngạc nhiên, chỉ biết ngây ngốc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt căng mịn của Tửu Quỷ:
“Bác ơi, vậy chúng ta nên làm thế nào mới tốt?”
“…”
Trong một tòa nhà lẻ loi cách Đặc Thanh Bộ không xa.
Các nhân viên của đội phục vụ đều đang chăm chú nhìn Búp Bê – người đang lặng lẽ ngồi trên sô pha, với vẻ lo lắng. Kể từ lúc tên kia đi khỏi, Búp Bê cứ ngồi trên sô pha xem quảng cáo bán hàng trong chiếc TV không bật loa.
Lúc này, họ đã nghe về những điều đang xảy ra bên ngoài thành phố, nhưng họ không dám nói với Búp Bê.
Búp Bê chỉ lặng lẽ, lặng lẽ ngồi một lúc lâu.
Sau đó, Búp Bê đột nhiên quay đầu nhìn màn đêm với cơn mưa nhẹ bên ngoài cửa sổ.
Sau khi yên lặng quan sát một lúc, cô bất ngờ đứng lên.
Cô tự mặc váy, đeo mặt nạ, mang giày và cầm ô.
Cô liếc nhìn căn phòng một lượt, rồi mang theo bữa tối và một hộp bánh nếp còn nguyên của mình.
Sau đó, cô nhẹ nhàng bước xuống cầu thang.
Cô lặng lẽ băng qua đại sảnh trống rỗng, đi về phía bóng đêm thê lương với cơn mưa nhẹ.
…
Lúc học phải nghiêm túc.
Không cần biết có phải có càng ngày càng nhiều hoa tử đằng vây quanh hắn hay không, cũng không cần biết đã xảy ra chuyện gì trên hoang dã.
Bởi vì đây chính là thái độ học tập nghiêm túc.
Đương nhiên, chủ yếu là vì mẹ Lục Tân đang ngồi quan sát bên cạnh.
............
"Cho nên bài học lần này trọng tâm chính là tìm được vị trí của mình ở bậc thang nào à?"
Lục Tân thầm nghĩ.
Thảo nào lần này hắn cảm thấy mẹ không hăng hái cho lắm, thì ra là vì cơ hội học tập lần này rất hiếm có?
Tại cuộc họp gia đình lần thứ ba hắn đã quyết định thử đi đến các bậc thang.
Đương nhiên, bản thân hắn thực sự đã rất nỗ lực để vượt qua....
Hắn đã đọc lý thuyết về bảy bậc thang rất nhiều lần, thái độ nghiêm túc vậy còn gì?
Nhưng dường như mẹ vẫn cảm thấy chưa đủ, còn thúc giục hắn phải học nữa....
........ Sao có cảm giác như đang bị canh chừng khi làm bài tập về nhà vậy?
Ánh mắt hắn yếu ớt nhìn thoáng qua mẹ thì chỉ thấy nụ cười dịu dàng của bà.
Hiện tại Lục Tân chỉ có thể nhìn thấy mẹ, hoa tử đằng xung quanh hay giọng ca kỳ ảo lúc có lúc không đều giống như bị chặn lại ở một thế giới khác, cảm giác đau đớn bất ngờ xuất hiện khiến hắn thể không chịu được cũng đã đột ngột biến mất....
Vậy thì xem nào.....
Thế là hắn lấy máy truyền tin ra, tìm một tảng đá, lau khô bề mặt rồi ngồi xuống.
Sau khi gặp mặt tiến sĩ An của viện nghiên cứu, Lục Tân đã biết sự tồn tại của lý thuyết bảy bậc thang.
Trong khoảng thời gian này, mỗi khi rãnh rỗi hắn sẽ bắt đầu tìm tòi các tài liệu có liên quan đến lý thuyết bảy bậc thang.